Người Tìm Xác

Chương 1800 : Người không chết là được

Ngày đăng: 05:57 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Triệu Tinh Vũ bèn nhún vai: “Được rồi được rồi..

Là tôi sai được chưa? Cậu mau đi ngủ một lúc đi!”

Lúc này tôi duỗi lưng một cái rồi bảo: “Ngủ cái gì mà ngủ! Tôi còn phải qua xem Đinh Nhất thế nào? Hôm qua nghe bác sĩ mổ nói hết thuốc mê là có thể tỉnh nhưng cả đêm qua vẫn không có động tĩnh gì.” Triệu Tinh Vũ nghe thế gật đầu một cái nói: “Được, vậy cậu đi trước đi, để tôi trông ở đây cho...” Khi tôi đẩy cửa phòng Đinh Nhất, anh ta vẫn nằm yên không nhúc nhích trên giường và không có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại

Tôi nhìn thấy thế thì hơi sốt ruột, thầm nghĩ lời nói của bác sĩ hôm qua thật không đáng tin nhỉ?

Ngay lúc tôi định đi tìm bác sĩ để hỏi3thì thấy Đinh Nhất hơi khẽ chau mày rồi sau đó bất ngờ mở mắt...

Tôi vội bước nhanh đến và nhẹ giọng gọi: “Đinh Nhất?”

Lúc này trong mắt Đinh Nhất không có tiêu cự, nhưng nghe thấy giọng nói của tôi thì mắt anh ta hơi chuyển động

Tôi thấy thế thì thở phào, cuối cùng anh ta cũng đã tỉnh lại..

“Đinh Nhất, anh có thể nghe được giọng nói của tôi không? Nếu nghe được hãy thử nháy mắt mấy cái?” Tôi tiếp tục nhẹ giọng nói

Ai ngờ Đinh Nhất lại cất giọng khàn khàn: “Tôi cũng không phải không thể nói chuyện..

Nháy mắt làm gì?” Tôi bị anh ta làm sững sờ, bèn cười bảo: “Được, tôi thấy anh hồi phục nhanh đấy.” Lúc này bác sĩ đi đến kiểm tra phòng, đầu tiên ông ta hỏi Đinh Nhất mấy vấn đề đơn giản,1sau đó lại kiểm tra miệng vết thương rồi lúc này mới cười nói: “Yên tâm đi, khả năng hồi phục của người bệnh rất tốt, chắc chỉ vài ngày là có thể bình phục

Mặc dù nói như vậy nhưng trong một hai ngày tới Đinh Nhất vẫn không thể xuống giường vận động, bác sĩ dặn tôi mấy điều cần chú ý xong là xoay người rời đi

Lúc này tôi nghe thấy Đinh Nhất cố sức hỏi: “Chuyện giải quyết thế nào rồi?”

Giờ tôi mới nhớ Đinh Nhất không rõ chuyện xảy ra sau đó, thế là tôi kể lại toàn bộ chuyện sau khi anh ta hôn mê..

Anh ta nghe xong sầm mặt nói: “Vậy nghĩa là cậu lại dùng Kim Cương Xử một lần nữa?”

Tôi chẳng nói với vẻ chẳng quan tâm: “Dùng thì dùng thôi, tác dụng ban đầu của vật6đó chính là dùng để hàng ma trừ yêu, nếu không tồi cầm nó cũng chẳng có ý nghĩa nào..

Hơn nữa tôi tin rằng chủ nhân của nó gặp tình huống như vậy cũng sẽ làm như thế, bởi vì nếu để tà thần tiếp tục làm hại thế gian mới thật sự là sai lầm.”

Đinh Nhất nghe xong hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới nói đầy ẩn ý: “Cậu bây giờ cũng dùng từ sai lầm, xem ra Tuệ Không có ảnh hưởng rất lớn đến cậu.”

Tôi vội vàng phủ nhận: “ở đâu ra? Tôi nói sai lầm là do ông ta ảnh hưởng? Anh có liên tưởng như vậy từ lúc nào thế?”

Đinh Nhất nhìn tôi như có gì đó đáng suy ngẫm, sau đó nhắm mắt không nói gì nữa

Ưu điểm lớn nhất của tôi là từ trước đến giờ không4“kiên nhẫn” với bệnh nhân, Đinh Nhất nói thế nào thì cứ kệ anh ta đi

Nhưng tôi cũng biết Đinh Nhất lo lắng điều gì, anh ta sợ tôi gánh nghiệp chướng ngày càng nhiều, sớm muộn cũng sẽ có một ngày không chịu được.

Tôi thấy Đinh Nhất hình như đã ngủ thiếp đi nên rón rén đi ra ngoài, ai ngờ vừa ra cửa đã gặp Chú Lê và Đàm Lỗi đến đưa canh, bọn họ thấy tôi từ trong phòng bệnh đi ra thì vội hỏi tình trạng của Đinh Nhất hiện giờ thế nào? Tôi vừa cười vừa trả lời: “Tốt rồi, còn biết cáu với cháu nữa đấy..

Nhưng tình hình Bạch Kiện thì không lạc quan, có thể qua được hay không phải xem hôm nay.”

Chú Lê gật đầu: “Đêm hôm qua chú tính cho Bạch Kiện một quẻ...” Tôi vội3vàng hỏi: “Kết quả thế nào ạ?” Chú Lê than nhẹ: “Đây là một đại kiếp nửa cuộc đời trước của Bạch Kiện, nếu có thể vượt qua thì sau này sẽ xuôi chèo mát mái, không bệnh không tật, nhưng nếu không chống đỡ được..

Vậy không có sau đó nữa.” Tôi thấy Chú Lê không khẳng định chắc chắn, xem ra Bạch Kiện vẫn còn một chút hy vọng, nhưng đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa báo tin này cho vợ Bạch Kiện, nếu như lần này anh ta không qua khỏi thì ít nhất cũng phải cho hai người họ được gặp nhau lần cuối! Nghĩ tới đây tôi cầm điện thoại đi đến chỗ cầu thang, sau khi ổn định tâm thần mới bấm số gọi cho Bạch Thu Vũ

Điện thoại mới reo một tiếng đã có người bắt máy, xem ra chị ấy cũng đang chờ cuộc gọi này

“Chị dâu...” Tôi hơi chột dạ gọi một tiếng

Bạch Thu Vũ ở đầu bên kia yên lặng một lúc, rồi sau đó khẽ hỏi: “Cậu nói thật cho tôi biết, có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi biết lúc này không nói không được, bèn trầm giọng xuống: “Bạch Kiện bây giờ đang nằm ở tầng 12 của bệnh viện Nhân Dân, chị qua đây gặp em đi.”

Sau khi dập máy, đằng sau lưng tôi chảy đầy mồ hôi, mặc dù lúc đó Bạch Kiện tự bắn mình những suy cho cùng vẫn là do tôi không đoán được chuyện sẽ xảy ra, nếu không Bạch Kiện sẽ không phải chịu phát súng này.

Sau khi nói chuyện với Bạch Thu Vũ xong, tôi chạy qua phòng ICU xem tình trạng Bạch Kiến thể nào, cuối cùng tôi đi ra cửa chính bệnh viện chờ Bạch Thu Vũ

Có một số việc trốn tránh cũng không phải biện pháp, cần đối mặt vẫn phải đối mặt.

Bạch Thu Vũ đến nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi, chị ấy xuống khỏi taxi xong đi thẳng đến trước mặt tôi hỏi: “Anh ấy..

Hiện giờ thế nào?”

Tôi vẫn thấy có một chút bàng hoàng trong mắt chị ấy, dù sao cũng là phụ nữ, kể cả có kiên cường thể nào vẫn thấy sợ khi nghe được kết quả xấu nhất

Lúc này đương nhiên là tôi muốn cho chị ấy một tia hy vọng, vì vậy tôi đi đến bên cạnh chị ấy và nói: “Anh ấy đang nằm ở phòng ICU, đêm qua ra khỏi phòng mổ

Cái đó..

em không nói ngay cho chị biết vì em biết nếu bây giờ Bạch Kiện tỉnh lại chắc chắn cũng không muốn chị quá lo lắng, cho nên đến bây giờ em mới nói.”

Thật ra tôi còn muốn giải thích thêm vài câu nhưng không ngờ Bạch Thu Vũ lại khoát tay với tôi: “Cậu không cần nói, tôi hiểu mà, tôi đã chuẩn bị tâm lý khi lấy anh ấy rồi, không có gì đâu Tiến Bảo, chỉ cần không chết là tốt rồi!”