Người Tìm Xác
Chương 1841 : Lối thoát
Ngày đăng: 05:58 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Ngô Thiếu Phụ nảy ra một quyết định to gan, đó chính là dẫn người của cả tộc cùng trốn đi.
Nhưng trong lòng Ngô Thiếu Phụ cũng biết tất cả mọi thứ đều là số kiếp đã định, cho dù ông ta có thể nhìn trộm thiên cơ, dẫn người trong tộc tránh được kiếp nạn này, nhưng sau này vẫn sẽ có nhiều kiếp nạn hơn nữa chờ bọn họ
Ông ta thật sự có bản lĩnh đưa mọi người trốn tránh được hết lần này đến lần khác sao?
Đáp án chắc chắn là phủ định, cho nên ông ta biết rõ mình cần phải tìm ra một lối thoát mãi mãi không cần lo về sau, nếu không chờ đến lúc kiếp3nạn lớn tiếp theo xuất hiện, tất cả người trong tộc họ Ngô chỉ có một con đường chết.
Lối thoát thì có, hơn nữa không chỉ có một, nhưng muốn mãi mãi không phải lo về sau thì gần như không thể..
Vì thế Ngô Thiếu Phụ đành phải dẫn mọi người rời khỏi hòn đảo nhỏ trước, đi bước nào tỉnh bước đó
Đúng vào lúc này, trong lúc vô ý, Ngô Thiếu Phụ đi tới khu vực thôn Nhạn Lai, lúc ấy ở đây rất ít dấu chân người, còn là khu vực không ai ở trong vòng trăm dặm quanh đây
Nhưng khi đó Ngô Thiếu Phụ cũng không xem trọng nơi này lắm, chỉ muốn coi đây là một nơi dừng chân tạm thời
Cho đến sau khi ông1ta phát hiện địa thế “Suối nước có nhận đậu” trong núi, một ý tưởng cực kỳ to gan dần dần thành hình trong đáy lòng ông ta, đó chính là dựa thể tạo mạch, chế tạo nơi đây thành một chỗ phong thuỷ tốt” có thể thay đổi số phận của mọi người
Nhưng chuyện thường chính là như thế, nếu anh muốn có được gì thì phải trả giá trước, Ngô Thiếu Phụ muốn cứu mạng bằng cách này thì nhất định phải trả giá bằng mạng sống trước..
Nhưng ông ta là người lên kế hoạch cho toàn bộ việc này, tất nhiên sẽ không trả giá bằng mạng sống của mình
Bởi vậy ông ta bỏ tiền mua những đứa trẻ bị chính cha mẹ và người thân8bán đi ở ngoài đường.
Ở thời đại đó, mạng người như cỏ rác
Mấy đồng đại dương là có thể mua được một người sống
Ngô Thiểu Phụ không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được mấy đứa trẻ ở một chỗ buôn trẻ con
Nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện những đứa trẻ đó quá lớn, lớn nhất cũng đã quá sáu tuổi, không phải lựa chọn tốt nhất để tế sống, Vì vậy, ông ta hỏi tay buôn trẻ con có đứa trẻ nào nhỏ hơn một chút không?
Tay buôn trẻ con kia bèn nở nụ cười và đáp: “Lão gia không biết rồi, nếu muốn mua trẻ con nhỏ hơn nữa cũng chỉ có thể xem vận may, hoặc có thể đặt trước...”
Ngô Thiếu Phụ không ngờ9chuyện như thế này còn có thể đặt trước? Kết quả hỏi ra mới biết, có vài cô gái ở lầu xanh mang thai con của khách, thông thường tú bà đều sẽ liên hệ trước với tay buôn trẻ con, chờ đến khi vừa sinh con ra là bán thẳng tay luôn
Ngô Thiếu Phụ nghe vậy thì nhanh chóng lấy ra tiền đặt cọc giao cho tay buôn trẻ con, bảo hắn để lại toàn bộ những đứa trẻ như vậy cho mình, hắn có bao nhiêu ông ta sẽ lấy bấy nhiêu..
Tay buôn trẻ con thấy Ngô Thiếu Phụ là một khách hàng lớn nên rất mừng rỡ nhận lấy tiền đặt cọc
Từ đấy về sau, Ngô Thiếu Phụ lần lượt mua trẻ con từ chỗ tay7buôn trẻ con kia, mà những sinh mạng nhỏ bé đáng thương đó cuối cùng đều bị Ngô Thiểu Phụ chôn sống ở dưới tảng đá cây thông cô đơn.
Cho đến sau khi bảy bảy bốn mươi chín đứa trẻ xuống mồ, Ngô Thiếu Phụ biết trận phong thủy do chính tay mình cải tạo đã thành công
Người trong tộc của ông ta sẽ không bao giờ phải sống cuộc sống lo lắng đề phòng nữa, có thể yên tâm sinh sống ở trên mảnh đất này
Bắt đầu từ lúc ấy, Ngô Thiếu Phụ dẫn người trong tộc định cư ở đây, còn đặt tên cho nơi này là thôn Nhạn Lai
Năm đó đang là thời buổi các nơi của Trung Quốc rối loạn, các phe phái không ngừng tranh giành
Ngô Thiếu Phụ biết rõ mạng của bọn họ đều được nhặt không về, có thể sống tạm qua ngày đúng là không dễ, bởi vậy ông ta ra lệnh, nghiêm cấm người của thôn Nhạn Lai ra khỏi thôn nửa bước, yên phận thủ thường ở trong thôn.
Cũng may chỗ bọn họ núi cao đường xa, lại không phải vùng giao tranh của nhà binh nào cả, cho nên trong mười mấy năm sau đó, người dân thôn Nhạn Lai gần như sống cuộc sống lánh đời, không biết bên ngoài trời đất đã xảy ra thay đổi lớn như thế nào
Nhưng vào đầu năm thứ hai mươi bọn họ định cư ở đây, trong thôn đã xảy ra một sự việc lạ, đó là tất cả trẻ con sinh ra trong thôn năm đó đều nhiễm bệnh chết non, không một đứa nào sống đến một tuổi
Ngô Thiếu Phụ cho người thống kê, phát hiện đã chết lần lượt mười mấy đứa trẻ
Điều này làm cho Ngô Thiếu Phụ không khỏi thầm hoảng hốt, nghĩ bụng chẳng lẽ là mắt trận trên đỉnh núi xảy ra vấn đề gì?
Kết quả ông ta lên núi thì thấy vào ban đêm, người nhà những đứa trẻ đã chết trong thôn đều tự ý ném xác của lũ trẻ ở dưới tảng đá chỗ gốc cây thông..
Ngô Thiếu Phụ lập tức biết chuyện này không đơn giản.
Ông ta lập tức gieo cho mình một quẻ, kết quả lại phát hiện số phận của mình trở nên vô cùng kỳ lạ, rất có xu thể trở về số phận năm xưa
Tiếp theo ông ta cũng gieo quẻ cho những người thân thiết của mình, kết quả đều giống nhau.
Ngô Thiểu Phụ nhanh chóng hiểu ra năm đó mình đã suy nghĩ quá mức đơn giản
Ông ta cho rằng chỉ cần địa mạch này thay đổi thành công, ông ta và người trong tộc có thể mãi mãi hưởng thái bình, nhưng bây giờ trải qua hai mươi năm vật đổi sao dời, địa mạch trước kia đã dần dần lệch khỏi vị trí ban đầu, nếu Ngô Thiếu Phụ không chỉnh lại địa mạch một lần nữa, thứ chờ đợi bọn họ vẫn là kết cục cả thôn bị diệt.
Nhưng bây giờ cũng đã qua hai mươi năm, Ngô Thiếu Phụ cũng gần sáu mươi tuổi rồi, ông ta thật sự không làm được chuyện tàn nhẫn độc ác như năm đó, cho nên suy nghĩ mãi, ông ta bèn gọi con trai đã trưởng thành đến bên cạnh, kể lại từ đầu đến cuối chuyện năm đó cho anh ta nghe
Con trai Ngô Cát An của Ngô Thiếu Phụ có được chân truyền về huyền học từ cha, sau khi biết được sự thật năm đó cũng kinh ngạc cả buổi không nói thành lời
Ngô Thiếu Phụ cho anh ta biết với tình huống trước mắt, tuy trận phong thuỷ này có thể sửa mệnh, nhưng lại không thể duy trì lâu dài
Nếu muốn cho hương khói của nhà họ Ngô bọn họ được tiếp tục truyền thừa, cần phải lấp mặt trận bằng người sống khi địa mạch bị lệch vị trí
Ngô Cát An hiểu ý trong lời nói của cha nên quy phịch xuống và nói: “Xin hãy để con trai đi đi, tuổi tác cha đã cao, vốn nên ở nhà yên hưởng tuổi già...”