Người Tìm Xác

Chương 1873 : Thời gian không còn nhiều

Ngày đăng: 05:58 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đinh Nhất suy nghĩ rồi đáp: “Trên đời này, số người biến mất tăm mất tích quá nhiều, không phải ai ai cũng sẽ có người thân và bạn bè quan tâm bọn họ, có lẽ phần lớn thấy khô là người như vậy! Bọn họ bị nhốt ở đây nhiều năm cũng là một loại giày vò

Với bọn họ mà nói, lựa chọn của cậu xem như một cách giải thoát...” Tôi cũng không biết Đinh Nhất nói như vậy có phải là muốn an ủi tôi không, nhưng chẳng sao cả, dù sao chuyện đã qua rồi, tôi cũng làm tất cả những điều mình có thể làm, về phần cuối cùng người của thôn Nhạn Lai sẽ thế nào..

cũng không liên quan gì tới tôi nữa

Lòng tôi lo3lắng cho Chú Lê và Đàm Lỗi nên đứng lên muốn kéo dây thừng, ai ngờ dậy vội quá nên quên mất Kim Cương Xử nãy giờ vẫn đặt ở trên đùi

Bây giờ thứ kia nặng gần chết, rớt thẳng xuống đất nghe một tiếng “bụp”

Tôi bèn cong lưng xuống nhặt, kết quả khi tôi nhặt lên thì cảm thấy món đồ trong tay hơi quái lạ.

Trước đây sau khi tôi dùng Kim Cương Xử giết ma quỷ cũng từng xuất hiện tình trạng trở nên nặng và nóng lên, nhưng đây là lần đầu tiên nó bị nóng và nặng như thế này..

Hơn nữa tôi cảm thấy nhiệt độ của nó còn đang liên tục tăng lên, nóng đến mức tối gần như sắp không cầm được nữa.

Đinh Nhất cũng1không phát hiện sự khác thường của tôi

Anh ta thấy tôi đứng dậy thì giơ tay nhận lấy dây thừng trong tay tôi: “Cậu đừng vội lên, ở dưới nghỉ ngơi chốc lát đã, chờ tôi lên rồi lại kéo cậu lên.” Tôi không nói gì, không phải tôi không muốn trả lời anh ta mà là bây giờ tất cả đầu óc của tôi đều bị Kim Cương Xử thu hút rồi

Thứ này trở nên càng ngày càng phỏng tay, nhưng tôi lại không tài nào ném đi được, cứ như có một sức mạnh hút chặt nó vào tay tôi...

Tôi biết còn tiếp tục như vậy thì không được, vì vậy muốn xoay người nhà Đinh Nhất giúp, ai ngờ lúc này tôi cảm nhận được trong phút chốc9Kim Cương Xử trong tay chợt trở nên càng nặng hơn, nặng đến mức tối gần như không thể cầm nó bằng một tay

Vì thế tôi vội vàng giơ một tay khác lên đỡ...

Kết quả trong nháy mắt tôi cảm thấy trong không khí chung quanh có bóng đen mơ hồ không đếm xuể đang vọt tới tôi từ bốn phương tám hướng, cả đám chúng nó đều bị Kim Cương Xử trong tay tôi hút lại đây.

Khi những bóng đen đó chui vào Kim Cương xử thông qua lòng bàn tay tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được rằng mấy thứ này là vô số tử linh, chính là âm hồn của những người đáng thương đã chết ở trận pháp phong thuỷ tà ma này

Dán khi hỗn3loạn dày đặc của bọn họ xuyên qua lòng bàn tay của tôi, cuối cùng bị Kim Cương Xử hút hết

Tiếp theo tôi thấy hoa mắt, tầm mắt bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ..

Cuối cùng tôi chỉ nghe thấy tiếng gọi nôn nóng của Đinh Nhất ở bên tai: “Tiến Bảo? Tiến Bảo!!”

Tôi thật sự quá mệt mỏi, vừa ngủ là có cảm giác không bao giờ muốn tỉnh lại, dường như trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại

Có quỷ mới biết tôi đã hôn mê bao lâu, cho đến khi tôi bị tiếng tim đập của mình đánh thức thì mới mơ màng mở mắt

Cũng không biết tại sao tất cả sự vật trước mắt tôi đều thay đổi, thay đổi làm tôi thấy3rất xa lạ..

Xa lạ đến mức làm tôi cảm thấy trong lòng ớn lạnh từng cơn

Tôi cổ mở to mắt, nhưng lại phát hiện mình ở trong một vùng hư vô, trên không với tới trời, dưới không chạm đất

Chẳng lẽ tôi đã chết ư? Tôi thầm nghĩ bụng, nhưng không phải sau khi chết con người phải đến Âm Ti điểm danh à? Tại sao tôi lại trôi bồng bềnh nửa vời ở đây? Đầu tiên tôi bình tĩnh lại, sau đó tìm kiếm khắp nơi, muốn xem thử có âm sai dẫn độ tối đến Âm Ti không..

Nhưng tôi tìm cả buổi mới phát hiện, ở cái nơi quỷ quái này, trừ tôi ra thì đến con muỗi cũng không có

Ruột gan tôi lập tức rối bời, không biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, tôi cố gắng di chuyển về phía trước, đẩy ra vùng hư vô trước mắt, nhưng chỉ toàn là hư vô..

Tôi lập tức muốn vỡ òa, nghĩ thầm không phải ông trời chơi tôi đấy chứ? Nếu cậu đây chết thật rồi, vậy thì cứ thành thật nói cho cậu biết, đừng bày mấy trò ma quỷ đó hù dọa người ta có được không? Cuối cùng tôi vẫn không cam lòng nên thử thêm vài lần, nhưng kết quả đều giống nhau

Tôi không phải người thích kiên trì, sau khi thử vài lần không có kết quả thì chọn từ bỏ

Ai ngờ đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy giọng một người phụ nữ nói: “Bác sĩ, lần trước kiểm tra cũng đâu có nói là hai đứa?” Một người phụ nữ khác được gọi là bác sĩ ho nhẹ, giọng điệu có sự xấu hổ: “Không ai nói rõ được chuyện như thế này

Lần trước một tim thai rất yếu, cho nên không phát hiện là có mang hai đứa.” Có mang hai đứa? Đây là cái quái gì vậy? Ở trong hỗn độn, tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao

Ngay lúc lòng tôi cảm thấy bực bội, đột nhiên tôi nghe thấy đằng sau có tiếng động, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông quần gầm ảo hoa đứng ở phía sau tối, mặt nở nụ cười...

Ngoại hình của người đàn ông này có vài phần quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời tôi lại không nhớ ra đã từng gặp anh ta ở đâu.

“Anh là ai?” Tôi trầm giọng hỏi

Người đàn ông kia cũng không trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà cười và nói với tôi: “Đây là người mẹ ở kiếp sau của cậu, tim thai của cậu đã bắt đầu đập rồi.” “Kiếp sau? Tôi đã chết ư?” Tôi hơi kinh hãi.

Không ngờ người đàn ông kia lại lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng nhanh thôi

Khi thân xác kiếp sau của cậu có tim thai đến khi nó được sinh ra, một đời này của cậu sẽ phải hoàn toàn kết thúc.”

Lúc trước chú họ và Chú Lê vẫn luôn sốt ruột muốn mượn thọ cho tôi, lúc ấy tôi còn cảm thấy bọn họ là hoàng để không vội thái giám đã vội, khoảng cách đến ngày hạn lớn của tôi còn lâu mà, nhưng không ngờ mọi chuyện lại tới nhanh như vậy...

Mặc dù tôi đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi nó thật sự đến, trong lòng tôi vẫn không bỏ được

Thậm chí tôi còn chưa nói tiếng tạm biệt với mọi người.

“Tôi vẫn chưa muốn chết...” Tôi lẩm bẩm.

Nhưng người đàn ông mặc áo hoa kia lại nói bằng về mặt tiếc nuối: “Cái này là do tự cậu lựa chọn lúc ban đầu, bây giờ cậu không nhớ rõ là bởi vì cậu đã quên mình là ai.”

Tôi bèn truy hỏi anh ta: “Tôi là ai?” Kết quả người đàn ông mặc áo hoa lại tỏ vẻ mặt không thể nói và cười: “Nhớ đấy, thời gian của cậu không còn nhiều đâu.” Người nọ vừa dứt lời, tôi cảm thấy ngực của mình đau điếng, sau đó cả người như bị người ta vớt từ nước lạnh ra.