Người Tìm Xác
Chương 1878 : Núi đầu gà
Ngày đăng: 05:58 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó tôi lại nói quyết định này với Chú Lê, chẳng biết cuối cùng mơ mơ hồ hồ thể nào lại thành bốn người chúng tôi cùng đi du lịch,
Thật ra trong lòng tôi hiểu, bọn họ đều không yên tâm để tôi đi một mình, mặc dù chính tôi cũng tự tinh ra mình chỉ còn sáu tháng, thế nhưng tất cả mọi người đều biết quả bom hẹn giờ trong đầu tôi có thể nổ bất cứ lúc nào, có lẽ điều bọn họ lo sợ nhất là tôi sẽ chết ở một hốc núi vô danh nào đó, trở thành mục tiêu tìm kiếm tiếp theo của họ.
Sau khi cân nhắc, chúng tôi quyết định đi theo tour du lịch, như vậy sẽ bớt phải lo lắng nhiều thứ..
Vì mấy người chúng tôi đều thực sự không muốn bỏ tâm tư đi3suy tính mấy chuyện này.
Sau đó, chúng tôi đến một công ty du lịch đăng ký chuyến du lịch sang chảnh qua bảy tỉnh thành, xuất phát từ Hà Bắc đến tận Hải Nam, đồng thời công ty du lịch còn nhiều lần cam đoan với chúng tôi rằng, tour du lịch này chỉ là ngắm cảnh thuần túy, tuyệt đối không cưỡng ép tiêu tiền.
Tôi nghe mà thầm nghĩ trong lòng, lắm chuyện, cậu đây có tiền, thứ không sợ nhất chính là bị ép tiêu tiền đấy! Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi thống nhất thời gian xuất phát là ba ngày nữa, nhưng không ai ngờ buổi tối trước ngày khởi hành lại xảy ra chuyện..
Lúc đó, sau khi ăn tối xong, vì nghĩ ngày mai sẽ ra ngoài chơi, cho nên tâm trạng tôi hơi hưng phấn, thế là tôi1và Đinh Nhất đến siêu thị ngoài chung cư đi dạo, tiện mua chút đồ ăn vặt để ăn trên xe
Đúng lúc này điện thoại di động của tôi vang lên, tôi vừa định cầm điện thoại lên xem ai gọi thì chuông reo được hai tiếng rồi ngừng
Lúc đó tôi cũng không quá để ý, nghĩ là dịch vụ nào đó gọi làm phiền thôi, nên cùng Đinh Nhất chọn đồ ăn vặt xong thì đi tính tiền
Nhưng khi tôi lấy điện thoại ra định dùng Wechat để thanh toán thì thấy người vừa nháy máy là chú họ
Chú họ hiểm khi gọi điện thoại cho tôi, mỗi lần chú ấy gọi đều là có chuyện, thế nên tôi lập tức gọi lại, kết quả điện thoại của chú ấy đã tắt máy..
“Chuyện gì thế này? Năm phút trước mới gọi điện mà giờ đã9tắt máy rồi?” Tôi buồn bực
Nhưng sau đó tôi cảm thấy cuộc điện thoại kia không bình thường, vì mỗi lần chú họ gọi tôi đều là có chuyện muốn nói, tuyệt đối không phải rảnh rỗi gọi điện tán gẫu với tôi
Nghĩ vậy, tôi lại gọi lại cho chú ấy, nhưng điện thoại chú ấy vẫn tắt máy
Không biết vì sao, trong lòng tôi có cảm giác hốt hoảng, cảm thấy hình như chú ấy đã xảy ra chuyện rồi.
Đinh Nhất thấy tôi lo lắng thì an ủi tôi: “Yên tâm đi, chú ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu, cậu cũng không phải không biết bản lĩnh của chú ấy, đừng nói là mấy loại ma quỷ thông thường, cho dù đụng phải thứ gì đó không tầm thường, chú ấy cũng sẽ an toàn.” Tôi biết điều Đinh Nhất nói không phải không3có lý, nhưng hai tiếng chuông điện thoại này khiến tôi trằn trọc cả đêm không ngủ yên..
Tôi nằm trên giường lật qua lật lại, vẫn nghĩ đến chuyện chú ấy gọi cho tôi có ý nghĩa sâu xa gì, cảm giác chuyện không đề đơn giản
May mà chiều ngày mai chúng tôi mới phải ra ga tàu cao tốc, cho nên buổi sáng cũng không cần dậy sớm..
Tôi thấy mình thực sự không ngủ nổi, bèn dứt khoát ngồi dậy, đi ra ban công phòng khách hóng gió đêm, để tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Không ngờ vừa đi ra khỏi phòng ngủ, tôi bỗng nghe thấy trong phòng khách truyền đến từng tiếng “ba..
ba..” kỳ quái.
Tôi nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hóa ra là ở ngoài ban công, lòng tôi lập tức trầm xuống, thầm nghĩ đêm hôm khuya khoắt lại3có yêu ma nào dám đến đây làm loạn?
Kết quả khi tôi bật đèn lên, đi ra trước ban công xem xét, thì phát hiện có một con hạc đang không ngừng lao vào cửa kính ban công! Tôi nhận ra con hạc này do chú họ làm ra, thể là vội vàng mở cửa kính ban công
Lúc này con hạc đã đâm vào cửa kính đến méo cả đầu rồi, ngay lúc tôi vừa mở cửa ra, nó dường như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, bay đến bên chân tôi rơi xuống..
Tôi thấy con hạc nằm trên đất không nhúc nhích, bèn dùng mũi chân thử đá đá nó..
Con hạc giấy lần trước chú họ gửi đến cho tôi là dùng để dẫn đường, nhưng con lần này không cùng loại như vậy, sau khi nó nhìn thấy tôi thì không còn chút linh lực nào nữa
Tôi bèn cúi người nhặt nó lên, thấy nó cũng được gấp bằng giấy bùa vàng, nhưng từ lớp bụi bặm trên thân con Hạc có thể thấy con vật nhỏ này đã bay một quãng đường rất dài
Sau khi xác nhận con hạc này không bay được nữa, tôi mới mở con hạc giấy ra xem, thấy bên trong có một dòng chữ viết bằng máu! “Mau đến núi Đầu Gà!” Tôi biết nét chữ bằng máu này là do chú họ tự tay viết ra, chữ viết có vẻ hơi ngoáy, chắn hẳn đã viết ra trong tình huống vô cùng khẩn cấp
Tính thời gian, lúc tôi nhận được hai tiếng chuông điện thoại của chú họ cách đây khoảng bốn tiếng, chẳng lẽ đó là cú điện thoại cầu cứu của chú ấy? Nghĩ vậy, tôi vội vàng gõ cửa phòng Đinh Nhất, đánh thức anh ta dậy và đưa tờ giấy màu vàng trong tay cho anh ta
Đọc xong, vẻ mặt anh ta sầm xuống, nói: “Chú họ cậu xảy ra chuyện rồi.” Quả nhiên anh ta cũng nghĩ như tôi, thể là ngay trong đêm, tôi và Đinh Nhất lái xe đến nhà Chú Lê, sau khi chú ấy nhìn bức huyết thư của chú họ tôi liền nhíu mày và nói: “Núi Đầu Gà? Ông ấy đến chỗ đó làm gì?”
Tôi vội vàng hỏi chú ấy: “Chú biết núi Đầu Gà ở đâu ạ?”
Chú Lê gật đầu: “Biết thì biết, nhưng chưa đến bao giờ..
Mấy năm trước từng có một ông chủ kinh doanh cho người đến tìm chú, nói là ông ta nhận thầu một hạng mục ở núi Đầu Gà, muốn mời chủ qua đó xem phong thủy
Nhưng sau khi đặt tiền cọc, ông ta lại nói là hạng mục kia đã bị hủy
Lúc đó chú cũng không nghĩ nhiều, dù sao chúng ta cũng chưa đi, tiền cọc thì không bị dòi lại, cho nên cũng chẳng tổn thất bao nhiêu
Về sau chú nghe nói chính phủ phát hiện ra trong núi Đầu Gà có một ngôi mộ cổ từ thời Hán, bởi vậy mới yêu cầu dừng tất cả các hạng mục đấu thầu lại...”
“Mộ cổ? Chú ấy từ lúc nào lại có hứng thú với mộ cổ thế?” Tôi không hiểu nổi
Chú Lê cũng lắc đầu: “Lúc ông ấy đi cũng không nghe thấy ông ấy nói gì đến việc đi tìm mộ cổ, có điều chú nghe nói, mặc dù ở núi Đầu Gà có phát hiện mộ cổ, nhưng vì không bị tổn hại, cho nên mộ cổ ở đó vẫn luôn được chính phủ bảo vệ, không tiến hành việc khai quật.”