Người Tìm Xác

Chương 1897 : Trận đá khóa hồn

Ngày đăng: 05:58 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bởi vì tôi sợ nhỡ đâu khi mình đi vào cũng bị vây trong đó, vậy chẳng phải cho lão yêu nghìn năm ấy kiếm lời sao?

Đương lúc tôi đang đắn đo không biết dùng thứ gì đập nát những nét khắc này, bỗng tôi nhớ đến đám lính xương khô mặc áo giáp đầy đủ đang bảo vệ chiếc quan tài đá ngoài kia, tôi mượn của bọn họ vài thanh binh khí chắc không phải vấn đề gì quá lớn nhỉ? Nghĩ đến đây tôi vội trở về vách tường có thể xoay chuyển đó, rồi một lần nữa làm ra tư thể để vách tường lật trở lại, nhưng đợi một lúc lại phát hiện vách tường không hề có phản ứng..

Trong lòng tôi thầm hố không ổn, chẳng lẽ bị nhốt chết trong này rồi? Thế là tôi vội3dùng sức đè vào vách tường, nhưng mặt tường vẫn không hề chuyển động! Tôi thấy cơ quan trên tường không hề có phản ứng bèn tức giận giậm mạnh chân một cái, tiếp đó giơ chân muốn đạp vào tường, nhưng không biết vừa rồi tối giẫm vào viên gạch nào? Khiến cho mặt tường đột nhiên xoay lại làm tôi bị bức tường tống bay ra ngoài..

Tôi chưa kịp chuẩn bị nên ngã vào một đoạn đường tối om trong mộ, làm cho tôi nổi đom đóm mắt! Trong lòng mắng thẩm, không biết tên khốn nào thiết kế cơ quan này, sao chẳng theo bình thường gì cả vậy?

Tôi ngồi một lát cho định thần lại, sau đó xoa cái mông vừa bị ngã đau điếng rồi bất đắc dĩ đứng dậy..

Tôi biết lúc này có chửi bới cũng chẳng1tác dụng rắm gì, phí sức vào mấy việc vô bổ đó còn không bằng nhanh chóng tìm được một binh khí vừa tay rồi quay về mới là chuẩn.

Trên đường quay lại, đầu tiên tôi kiểm tra thử tình huống của Đinh Nhất, anh ta vẫn không nhúc nhích dựa vào tường giống như đang ngủ say

Chú họ vẫn nửa sống nửa chết treo trên cây đinh đá, tôi đưa tay ra sờ vẫn thấy độ ẩm, chắc chắn là chưa chết...

Tôi thấy hai người bọn họ đều tạm thời không có chuyện, trong lòng cũng thở phào một cái và nghĩ hai người này nhàn quá nhỉ, cứ như đang ngủ vậy..

Chỉ khổ một mình tôi bận tối mắt tối mũi cứu bọn họ

Vừa nghĩ đến trạng thái tương tự của cả hai người, tôi bỗng ngẩng đầu nhìn chú họ,9chẳng lẽ hồn phách của ông chú cáo già này cũng ở trong trận pháp? Nhưng tôi vừa nhìn kĩ những âm hồn đó, ngoại trừ Đinh Nhật ra thì đâu còn khuôn mặt nào quen thuộc nữa?

Nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại, nếu như đài Tịnh Hồn đúng là có thể ép hồn phách của một người ra khỏi thân thể, mà do tôi không biết dáng vẻ thật sự của chú họ, cho nên trong số những âm hồn bị nhốt đó chắc chắn có chú ấy, chỉ là tôi không biết là cái nào mà thôi.

Xem ra bất kể kế nào tôi cũng phải phá trận pháp đó, nếu không sợ là chú họ và Đinh Nhật lần này một đi không trở lại

Nghĩ tới đây tôi bạo gan đi tới bên cạnh mấy bộ xương binh lính để quan3sát kĩ vũ khí trên người bọn chúng

Kết quả dạo qua một vòng lại phát hiện, phần lớn những bộ xương này đều cõng tên nó phía sau lưng, chứ không nhìn thấy mấy loại binh khí như trường mẫu, rìu, kiểm

Tôi không ngờ chẳng tìm được một thanh binh khí vừa tay nào ở chỗ này, thật sự quá thất vọng

Trong lúc tôi đang buồn bực không biết đám lính xương khổ này khi còn sống là một đội quân như thế nào, thì đột nhiên nhớ ra có lẽ trong chiếc quan tài đá kia có binh khí chôn cùng chăng? Nếu như lão yêu quái nghìn năm bên trong mới là chính chủ, vậy tại sao những bộ xương binh lính này lại phải bảo vệ chiếc quan tài đá? Chắc trong quan tài này có vật báu quý hiếm,3ví dụ như..

thanh bảo hiểm?

Tôi bật cười vì chính ý nghĩ này của mình, bèn mò tới bên cạnh chiếc xe ngựa đá và cố gắng không đụng chạm đến những bộ xương khô, tiếp đó rón rén bò lên chiếc xe ngựa

Vậy mà khi tay tôi vừa chạm vào chiếc quan tài đá, trong lòng bỗng thấy hồi hộp..

Tôi không ngờ bên trong chiếc quan tài đá này vậy mà thật sự có một bộ thi thể

Mặc dù còn chưa mở quan tài ra xem nhưng đã cảm nhận được sát khí nồng đậm trong cỗ quan tài

Người bên trong quan tài này chắc chắn không phải bình thường, bộ thi thể này nằm ở đây chắc chắn có lý do tồn tại riêng.

Trong lúc tôi đang do dự xem có nên mở quan tài tìm kho báu hay không, bỗng nhiên tôi cảm giác chiếc xe ngựa bằng đá hơi nhúc nhích

Lúc đầu tôi còn tưởng đây là ảo giác, bởi vì mặc dù đây là một chiếc xe ngựa bằng đá nhưng không có nghĩa là nó không thể di động

Có thể do lúc tôi nhảy lên, lại cộng thêm sức nặng nên hơi chuyển động cũng là hiện tượng bình thường.

Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện mình quá ngây thơ, vì chiếc xe ngựa chuyển động không phải do tiến về phía trước mà là do chiếc quan tài đang rung động...

Tôi lập tức cảm thấy đầu mình tê rần, trong lòng nghĩ chẳng lẽ xác chết vùng dậy? Nhưng tôi còn chưa động vào quan tài thì làm sao có thể thành cương thi? Thật sự có trời đất chứng giám, tôi thật lòng không hề ngấp nghé bảo bối trong quan tài của hắn mà chỉ muốn mượn công cụ tiện tay, chẳng lẽ người anh em này hơi hiểu lầm tôi? Đến lúc này tôi có nói gì cũng đã muộn nên chỉ đành nhảy từ trên xe ngựa xuống, trốn vào một chỗ an toàn rồi lại tính..

Ai ngờ chân tôi vừa chạm đất đã cảm giác chấn động xung quanh càng lúc càng mãnh liệt, tôi thầm nghĩ tính khí lúc rời giường của người anh em này cũng ghê quá nhỉ!