Người Tìm Xác
Chương 1916 : Cam chịu lựa chọn của số phận
Ngày đăng: 05:59 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cậu..
Đây là cách giải của cậu à?” Tôi thấy lần này Đinh Nhất có vẻ rất tức giận, ngay cả nói chuyện cũng bị lắp, tôi bèn cố ý nói hời hợt: “Tại sao không được? Đây chính là cách phá giải chính thống đấy!” Đinh Nhất nghe xong nhắm mắt lại kìm nén cảm xúc, sau đó dùng ngữ khí hòa hoãn nói chuyện với tôi: “Tiến Bảo, cậu xuống đây đã, có chuyện gì chúng ta sang bên kia nói chuyện được không.” Tôi cười lắc đầu: “Bây giờ xuống? Vậy chỗ máu đã chảy ra không phải là phí công sao? Anh đừng vội, chờ một lát nữa, chỉ cần máu của tôi chảy đầy đài Tịnh Hồn này, mọi người có thể đi ra rồi!” “Mau xuống cho3tôi!” Đinh Nhất đột nhiên hét lớn một tiếng, làm tôi giật cả mình
Thật ra tôi biết, lúc trước Đinh Nhất đã cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, muốn gọi tôi xuống rồi mới quát
Nhưng thấy tôi quyết tâm không xuống, anh ta lập tức không khống chế nổi nữa
Nếu như trong tình huống bình thường, chắc tôi đã bị lửa giận của Đinh Nhất làm cho phát hoảng mà ngoan ngoãn đi xuống từ lâu rồi..
Mà cho dù tối sống chết ở lại trên này không chịu xuống dưới, Đinh Nhất cũng sẽ đi lên xách tôi xuống
Nhưng tình huống hôm nay lại khác, sở dĩ tôi dám không sợ hãi cũng vì tôi biết, anh ta không thể đi lên đây được..
Tôi yếu ớt, nói: “Tôi sẽ1không xuống đâu, anh quay lại chỗ chú họ tôi đi!”
Đinh Nhất là một kẻ không biết thế nào là kiên nhẫn, anh ta thấy mềm không được thì nói cứng, chỉ tiếc là bây giờ mềm hay cứng tôi đều không nghe
Anh ta nghe tôi nói kiểu này thì tức đến nổ phổi, cầm theo trường kiểm chém liên tiếp vào những lỗ khảm đang nhô ra trên đài Tịnh Hồn, trong thoáng chốc hoa lửa bắn ra khắp nơi, chỉ tiếc là anh ta chặt mãi, đến mức gan bàn tay cũng chảy máu, nhưng những nơi đó không hề bị tổn hại gì..
Tôi không muốn nhìn thấy anh ta tự hành hạ mình như vậy, nên lấy Kim Cương xử bên hông ném cho anh ta: “Đừng có9dùng cái thanh kiếm kia nữa, dùng thử Kim Cương Xử xem, biết đâu mài một lúc lại san bằng được mấy cái lỗ khảm kia.”
Sau khi bắt được Kim Cương Xử, Đinh Nhất trừng mắt nói với tôi: “Chẳng lẽ cậu muốn chết như vậy à?”
Tôi lập tức bị câu nói này của anh ta chọc điên lên, tức giận nói: “Có thể sống thì ai muốn chết? Nhưng đây chính là số mệnh của tôi, đời đời kiếp kiếp đều là số mệnh đó, không ai thay đổi được! Tôi không làm được, anh cũng không làm được! Cho nên có những lúc cam chịu số phận cũng là một sự lựa chọn...” “Cái rắm ấy! Cậu có thể cam chịu số phận sao? Không phải cậu luôn tham sống3sợ chết đấy à? Bây giờ tự dưng chấp nhận số phận là kiểu tính toán gì? Chết vì chúng tôi? Cậu chết để đổi lại chúng tôi sống? Dùng mạng sống của cậu để đổi thì chúng tôi có sống cũng còn có ý nghĩa gì nữa?” Đinh Nhất tức giận gào lên.
Bây giờ tôi chẳng còn sức lực để tranh luận những chuyện này với Đinh Nhất, tôi biết anh ta không chấp nhận được sự thật này, nếu như đổi lại vị trí cho nhau, tôi cũng không chấp nhận được
Nhưng chung quy hiện thực vẫn là hiện thực, cho dù có khó tiếp nhận đến như thế nào..
cũng không cách nào thay đổi được.
Đinh Nhất thấy tôi không nói gì, thì tiếp tục nói: “Cậu chết rồi thì3Chiểu Tài phải làm sao? Tiền trong ngân hàng còn chưa tiêu hết thì làm thế nào? Những thứ quan trọng nhất trong lòng cậu bây giờ cũng không cần nữa sao?”
Tôi bị sự cơ trí của Đinh Nhất làm cho buồn cười, trong lúc này anh ta lại lôi Chiêu Tài ra nói với tôi, thế là tôi cười nói với anh ta: “Chiêu Tài đã có lão Triệu rồi, một cô gái đã đi lấy chồng rồi sao có thể cử dựa dẫm vào cậu em vợ được! Nếu như chị ấy gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, không phải vẫn còn anh và chú họ sao? Điểm này thì tôi rất yên tâm
Còn tiền trong ngân hàng thì anh tự nghĩ cách xử lý đi, mật khẩu anh cũng biết mà, nếu anh không muốn tiếp tục làm những chuyện mạo hiểm này nữa, thì số tiền kia đủ cho anh sống cả đời rồi.” Nói đến đây tôi chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói với anh ta: “Đinh Nhất, anh phải nhớ kĩ, thế gian này không có bữa tiệc nào là không tàn, cho dù là người thân hay người yêu đến cuối cùng đều sẽ lần lượt ra đi, điểm khác nhau chỉ là người đi trước người đi sau mà thôi...”
Tôi vốn muốn khuyên nhủ Đinh Nhất, để anh ta đừng kích động, nhưng không biết tại sao càng nói tôi càng thấy buồn ngủ, có lẽ vì mất quá nhiều máu, thế là tôi lấy lại tinh thần ngồi ngay ngắn lại, không ngờ tôi nhận ra vết thương trên cổ tay trái đã không còn chảy máu nữa!
Một lần nữa tôi phải đầu hàng trước công phu ngưng huyết của mình, nhưng vẫn còn một vòng bên ngoài chưa bị thẩm máu, bởi vậy đài Tịnh Hồn vẫn chưa hoàn toàn bị phá giải.
Thế là tôi dùng sức nắm chặt tay trái, từ vết thương có một giọt máu khó khăn rơi xuống..
Không còn cách nào khác, tôi đành cắt thêm một dao lên cổ tay mình
Lần này tôi ra tay hơi nặng, vừa cắt xong..
Máu bắn lên mặt tôi, trong lòng tôi thầm chửi má nó, lần này chắc là cắt vào động mạch chủ rồi! Xem ra lần này chắc chắn chảy đủ máu luôn, thế là tôi đặt nhẹ tay lên đầu gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thật ra lúc này tôi nên đi ra phía bên ngoài rìa đài Tịnh Hồn để máu nhỏ trực tiếp lên những phần chưa được thấm màu mới đúng, nhưng tôi sợ rằng đi đến bên nào của đài Tịnh Hồn cũng sẽ có người kéo tôi ra khỏi nó, như vậy thì công sức của tôi sẽ đổ xuống sông xuống biển mất, cho nên tôi chỉ có thể ngồi nguyên ở đây để chờ
Đến tận khi máu của tôi từng chút từng chút lan tràn hết toàn bộ đài Tịnh Hồn.
Dao thứ hai cắt rất sâu, tôi dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ quanh vết thương đang từ từ giảm xuống, ý thức cũng dần dần mơ hồ, thế giới trước mắt trở nên yên tĩnh dị thường..
Tôi nhìn thấy miệng Đinh Nhất mấp máy nói gì đó, mặc dù tôi rất muốn nghe nhưng mắt của tôi ngày càng nặng, còn cơ thể của tôi ngày càng nhẹ hơn.