Người Tìm Xác

Chương 193 : Anh hay là em

Ngày đăng: 05:37 30/04/20


Không ngờ đúng lúc tôi định đi theo hướng của chú chó cứu hộ, thì đột nhiên vấp vào một thứ, cả người đổ nhào về phía trước, sau đó ngã ầm lên một đống tuyết lớn.



Tôi còn làm ra một loạt động tác mỹ miều, làm hai người tìm kiếm cứu hộ sợ đến choáng váng, chắc họ nghĩ không biết tôi có phải đang đo đất không? Một nhân viên tìm kiếm cứu nạn chạy lại đỡ tôi dậy.



Lúc này, chú chó Labrador màu đen một mình đi đến sườn dốc tuyết phủ đằng sau, nhân viên tìm kiếm cứu nạn vừa định gọi về, thì đột nhiên nó sủa vài tiếng.



Nhân viên lập tức đi đến đó, một đồng nghiệp khác của anh ta nói có thể Tiểu Mỹ đã phát hiện ra thứ gì đó! Tiểu Mỹ chính là tên của con chó Labrador màu đen kia. Tôi cũng vội vàng đi theo, muốn xem Tiểu Mỹ đã phát hiện thứ gì?



Kết quả vừa đi đến gần, một tiếng ầm vang lên, hình ảnh của Hoắc Trường Tùng xuất hiện trong đầu tôi, anh ta đang ở dưới một tảng đá lớn, sợ hãi gọi khẽ: “Anh? Anh ở đâu? Em không nhìn thấy anh? Anh…”



Anh? Anh ta lúc đó gọi người nào là anh trai à ? Lòng tôi trầm xuống. Sao tôi chưa từng nghe việc Hoắc Trường Tùng còn có một người anh trai nữa? Sao Hoắc Trường Tùng lại liên tục gọi anh?



Nhưng trong hình ảnh tiếp theo, Hoắc Trường Tùng lại quát lớn: “Hoắc Trường Tùng! Cái tên khốn nạn nhà anh, vứt em ở đây không thèm để ý à? Anh quay lại mau, em sợ lắm đấy!”



Không đúng! Anh ta nói Hoắc Trường Tùng bỏ mình lại? Chẳng lẽ anh ta không phải Hoắc Trường Tùng mà là… Hoắc Trường Lâm? Sao lại có thể như vậy? Nhất định là sai ở chỗ nào đó rồi? Rõ ràng người chết trên núi là Hoắc Trường Tùng, người đến nhờ chúng tôi tìm xác là Hoắc Trường Lâm mà?



Trong lúc tôi vẫn đang nghi ngờ, thì hình ảnh lại chuyển tiếp, chỉ thấy “Hoắc Trường Tùng” vừa rồi còn ở dưới tảng đá lớn, đã tự tìm được đường lên, tôi thấy mắt anh ta có hơi đỏ, chắc là không nhìn thấy đường nữa.




Bị tôi hỏi liên tiếp khiến Hoắc Trường Tùng hoảng sợ, anh ta vờ như không nghe thấy, đi đến đỡ Tống Ba.



Đường xuống núi cũng không dễ đi, hơn nữa đường lên núi đã bị tuyết vùi lấp, cho nên nếu không cẩn thận, chúng tôi sẽ bị mất phương hướng.



Người dẫn đường của chúng tôi là Đa Cát thuộc tộc Tạng vẫn đi ở phía trước, cụ thể đi như thế nào, mọi người đều phải nghe theo anh ta.



Thế nhưng đi chưa được bao lâu, chúng tôi chợt nghe thấy một âm thanh đáng sợ, từng đợt ầm ầm truyền từ đỉnh núi xuống. Đây là lần thứ hai chúng tôi nghe thấy tiếng động này, mặc dù không phải người leo núi chuyên nghiệp, nhưng tôi biết nó là ác mộng của mỗi người ở đây…



“Tuyết lở! Mọi mau chạy về chỗ cao ở hai bên!” Đa Cát hét lên, sau đó chạy nhanh đi.



Tôi biết lúc này chỉ có thể thân ai nấy lo, lúc đầu Đinh Nhất đi sát sau tôi, nhưng vì lúc nãy tôi đuổi theo Hoắc Trường Tùng nên bị bỏ lại, với khoảng cách hiện tại dù có mọc thêm cánh, anh ta cũng không đến gần được.



Tôi chỉ có thể hét lên vô vọng: “ Đừng lo cho tôi, anh mau chạy đi!” Đáng tiếc tiếng tôi vừa dứt, đã cảm thấy cơ thể mình bị một lực lớn đẩy xuống… Lúc đó trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, phải tìm cách sống sót.



Đa Cát đã từng nói, nếu gặp phải tình huống tuyết lở mà không có chỗ nào để tránh, phải cố gắng không để tuyết phủ lên mặt.