Người Tìm Xác

Chương 198 : Vô cớ mất tích

Ngày đăng: 05:37 30/04/20


Thế nhưng chúng tôi chờ mãi cũng không thấy Trương Lệ Lệ ra gặp, cô ấy chỉ gọi cho lễ tân bảo đưa chúng tôi số điện thoại, nói là sau 12 giờ hãy gọi, lúc đó cô ấy mới nói chuyện được.



Tôi cảm thấy rất tức giận. Sao công ty này ai cũng khó chiều thế chứ!



Vất vả lắm mới chờ đến 12 giờ trưa, tôi gọi điện cho Trương Lệ Lệ. Cô ấy nói công ty này rất biến thái, ngày nào cũng bắt nhân viên phải tăng ca. Nữ quản lý của cô là giám đốc Ngũ, vì có bầu nên càng biến thái hơn, nếu để cô ta chú ý tới thì chẳng có việc gì tốt lành.



Cuối cùng, sau khi nghe Trương Lệ Lệ càm ràm một hồi, chúng tôi cũng hẹn được cô ấy ở một quán cà phê gần đó.



Thật ra, tôi chưa từng gặp Thái Hồng Vân. Chỉ là có nghe mẹ nhắc đến mấy lần, bà còn định giới thiệu cô ấy cho tôi, sau đó bị tôi bóp chết ý tưởng ấy từ trong trứng nước.



Lần đầu tiên gặp Trương Lệ Lệ, tôi có cảm giác cô và Thái Hồng Vân là cùng một kiểu người, là loại thành thật an phận, làm việc cẩn thận từng ly từng tí, sợ có chút sai lầm cũng sẽ làm hỏng tiền đồ của mình.



Cô ấy nói mình và Thái Hồng Vân không những là đồng nghiệp, mà còn ở cùng một khu dân cư, đều thuê phòng cùng với người khác. Thật ra cô cũng không rõ mấy ngày nay Thái Hồng Vân đi đâu, gọi điện không nghe, đến phòng tìm thì chỉ thấy người ở chung nói mấy ngày nay cô ấy không về phòng.



Tôi nghe xong, chợt có một dự cảm không lành, vì vậy tiếp tục hỏi: “Cô ấy không đi làm từ lúc nào?”
Tôi gật đầu: “Sau đêm đó cô ấy chưa về lần nào à?”



“Chắc chắn không, tôi là tác giả mạng, ngày nào cũng ở nhà, cô ấy trở về thì tôi biết ngay!” Cô gái kia khẳng định.



Xong rồi, lòng tôi lạnh băng, chỉ sợ cô nàng Thái Hồng Vân kia đã xảy ra chuyện, nghĩ vậy, tôi nói muốn vào phòng Thái Hồng Vân nhìn một chút, cô gái kia chỉ: “Phòng bên trái kia là của cô ấy, anh có thể xem… Nhưng chỉ nhìn thôi, đồ vật trong đó không được lấy đi, biết đâu lúc nào đó Thái Hồng Vân lại về…”



Tôi khẽ gật đầu, đẩy cửa đi vào… trong phòng sắp xếp rất ấm áp, dù đồ trang trí không có gì quý giá, nhưng có thể thấy Thái Hồng Vân là một cô gái rất yêu đời.



Đầu giường để ảnh của cô ấy và thím Lưu, tôi từng nghe mẹ nói thím Lưu ở vậy từ khi còn trẻ, một mình nuôi Thái Hồng Vân lớn lên, cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Bây giờ Thái Hồng Vân đã tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố làm việc, thím Lưu rất vui, gặp ai cũng khoe. Con gái đã tốt nghiệp đi làm, thím có thể hưởng phúc rồi…



Nghĩ đến đây, lòng tôi không khỏi đau xót, tôi phải nói thế nào với thím Lưu đây? Nói thẳng tình hình thực tế? Chắc thím ấy sẽ không chịu được mà ngất mất, nhưng nếu không nói thì cũng không được. Dù sao chuyện đến mức này, vẫn cần người nhà ra mặt đi báo cảnh sát, chờ đợi không phải là cách hiệu quả.



Tôi cầm khung ảnh kia lên, đột nhiên lòng trĩu nặng, cuối cùng chuyện vẫn xảy ra theo chiều hướng xấu nhất, trên khung hình này có một dải tàn hồn.