Người Tìm Xác
Chương 2 : Tìm xác ở đập nước
Ngày đăng: 05:35 30/04/20
Nhưng nghĩ lại, cậu bé vừa cảm nhận được khi nãy chắc là con trai của ông chủ anh ta rồi. Nghĩ tới đây, tôi hỏi anh trai kia: “Lúc con trai của ông chủ các anh mất tích mặc quần áo màu gì?”
Anh ta hơi ngạc nhiên: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Không phải tôi đang muốn giúp các anh à? Tôi thường tới đây nên rất quen thuộc, anh tả quần áo của cậu bé kia đi, tôi sẽ giúp tìm thử. Thêm một người là thêm một phần sức, không chừng có thể tìm thấy đấy!” Tôi dùng vẻ mặt chân thành nói.
Anh trai kia suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời tôi nói cũng có lý, thế là anh ta tả lại cho tôi nghe: “Cậu bé mặc áo thun màu đen hiệu Adidas và quần jean xanh, mang đôi giày chơi bóng màu trắng. Chúng tôi đã tìm ròng rã ba ngày rồi, đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng còn chưa thấy…”
Đây chẳng phải là cậu bé mười mấy tuổi vừa xuất hiện trong đầu tôi đấy sao? Tôi quay lại nói nhỏ vào tai cô bé đi cùng: “Em đứng đây chờ anh nhé, đừng chạy lung tung, để anh vào trước xem có chó của em ở trong đấy không, nhớ nhé, nếu có ai hỏi em tới đây làm gì thì nhất định không được nói là đến tìm chó đâu đấy!”
Cô bé thấy tôi nói muốn vào trong tìm chó thì vui mừng gật đầu liên tục, sau đó nghiêm túc đứng im một chỗ đợi tôi.
Tôi thu xếp xong bên phía cô bé rồi thì đi vào khu vực đập nước.
Vừa đi tôi vừa nói với mấy người kia: “Mấy anh này, ông chủ của mấy anh ở đâu, tôi muốn gặp ông ấy.”
Mấy người họ đều ngạc nhiên, anh trai cầm đầu đám người thắc mắc hỏi: “Cậu muốn tìm ông chủ của chúng tôi? Cậu biết ông ấy à?”
Tôi lắc đầu: “Không biết…”
Tôi liếc anh ta, “Không phải mấy người đi tìm khắp mấy nơi gần bờ vẫn không thấy đấy à? Anh cứ chèo về phía Tây đi, một lúc nữa tôi nói dừng thì anh dừng lại nhé, hai chúng ta nhất định sẽ tìm được thằng bé.”
Người đàn ông đen gầy nghe xong cũng không nói gì nữa, anh ta dùng sức đẩy thuyền đi tiếp về phía Tây…
Hai chúng tôi ngồi thuyền cứu nạn đi thêm một lúc thì tôi hô lên: “Ngừng!”
Người đàn ông lập tức dừng tay chèo, hỏi tôi: “Gì thế? Quay về à?”
Tôi lườm anh ta, bực mình nói: “Quay về làm gì! Tôi không biết bơi, anh xuống dưới tìm xem có phải xác bị rong rêu cuốn không!”
Người đàn ông gật đầu, sau đó anh ta lặn xuống nước. Những người vừa rồi còn ở trên mặt hồ kêu gọi ầm ĩ, thấy chúng tôi xuống nước thì đứng yên hết trên thuyền, dường như bọn họ đang chờ đợi để chế giễu thuyền của tôi…
Mấy phút sau người đàn ông kia nổi lên, anh ta lau nước trên mặt rồi phấn khởi hô: “Ở dưới, ngay dưới này!”
Tôi nghe thấy thì rất vui, xong rồi! Tôi đứng lên ra hiệu cho những người ở trên bờ rằng xác của cậu bé ở phía dưới này.
Vừa rồi, trước khi lên thuyền tôi đã nói, tôi chỉ phụ trách tìm vị trí của thi thể chứ không xuống nước vớt xác. Thế nên chờ khi họ đến chỗ mình, tôi rồi mới vẫy tay với người đàn ông đang ở dưới nước. “Anh lên đây đi, đưa tôi vào bờ!”