Người Tìm Xác

Chương 214 : Nắm chặt tay người

Ngày đăng: 05:37 30/04/20


Tôi nghe vậy thì ngây ra, khó hiểu nhìn chú Lê, trước giờ chú chưa bao giờ bảo tôi tránh đi cả! Chú Lê thấy tôi thắc mắc, bèn nói khẽ: “Nghe Đinh Nhất nói trên người cháu có một thứ lợi hại, nếu cháu không đi thì hai con ma nhỏ kia cũng không dám vào…”



Nghe chú Lê nói vậy, tôi mới nhớ ra đúng là mình có một vật như thế thật. Chú Lê đã muốn tôi tránh thì tôi đành đi vậy! Tiếc là không thể nhìn xem lão già này làm cách nào để chiêu hồn!



Lúc tôi hậm hực trở lại xe thì sực nhớ ra Đinh Nhất để một cái kính viễn vọng trên xe, bèn tìm nó. Có thứ này rồi, chắc chắn không khó để xem tình hình trong lều.



Cái thứ gọi là lều vải đơn sơ đó, nói trắng ra chính là một chiếc ô mặt trời siêu to. Chú Lê cầm la bàn, quay tới quay lui trên chậu than. Bất chợt, than vừa rồi vẫn còn đốt bình thường trong chậu lại nổi lên một ngọn lửa chẳng biết từ đâu ra!



Chỉ thấy ngọn lửa này nhanh chóng chia làm đôi, sau đó nhảy ra khỏi chậu than… Hai nhà Lưu, Tiêu ở cạnh đó đều bị dọa. Chú Lê dùng tay ra hiệu bảo bọn họ đừng lộn xộn.



Sau đó tôi thấy chú Lê nói mấy câu, rồi nhìn bố con nhà họ Lưu. Lưu Trung Nghĩa lập tức gật đầu, cũng nói vài câu. Về sau, mọi người lại nhìn sang phụ huynh nhà họ Tiêu. Cuối cùng vẫn là bố Tiêu nói vài câu. Hai ngọn lửa kia lại tự quay về chậu than, sau đó trở lại bình thường!



Tôi ở trong xe dùng kính viễn vọng để xem được rõ ràng. Tiếc là mình không ở trong lều, tôi đoán chắc là nói mấy câu mà chú Lê dạy, “hợp táng” gì đó, đều là để trấn an hai bạn trẻ tự tử này!



Chẳng mấy chốc, điện thoại của tôi vang lên. Tôi không nhìn cũng biết là chú Lê gọi bảo mình trở lại. Quả nhiên, lấy điện thoại ra xem thì lão già kia bảo tôi về nhanh, rồi xuống đập với Đinh Nhất một chuyến nữa.




Lúc gần đi, bố con nhà họ Lưu liên tục cảm ơn chúng tôi. Sau đó họ lấy một phong bì cực dày ra đưa cho chú Lê: “Đây là chút tâm ý của chúng tôi, xin Lê đại sư nhận lấy. Còn về phần nhà họ Tiêu... Sau này cũng coi như là thông gia rồi, điều kiện của nhà bọn họ thật sự không mấy khá giả, nên đều tính hết về cho chúng tôi nhé!”



Không ngờ chú Lê lại không đồng ý: “Chuyện này không được, quy tắc của nghề này là ít nhiều gì cũng phải có phong bì, nếu không sau này sẽ không tốt cho chủ nhà. Bảo họ bỏ phong bì 10 xu để cho qua đi!”



Bố Tiêu nghe chú Lê nói xong thì xấu hổ trả lời: “Sao có thể gửi ngài phong bì 10 xu được!” Nói đoạn, ông ta cũng rút 10 tờ 100 đồng ra, nhét vào phong bì rồi cung kính đưa cho chú Lê.



Một đêm chết mệt, tôi lên xe chưa được bao lâu thì ngủ mất, mãi đến khi bị Đinh Nhất lay dậy, tôi mới biết là đã về đến nhà chú Lê rồi. Thì ra vừa rồi họ thấy tôi ngủ ngon quá nên không gọi, để tôi ngủ cả đường. Trời bây giờ đã sáng, chi bằng lên ngủ với Đinh Nhất, đỡ phải chịu giày vò về nhà.



Tôi thật sự quá mệt mỏi, ngã lên giường Đinh Nhất ngáy o o. Giấc ngủ này kéo dài đến thẳng 8 giờ tối, tôi bị tiếng òng ọc của bụng đánh thức. Kết quả vừa quay người lại, đã thấy Đinh Nhất còn ngủ say hơn mình.



Tôi đã đói đến không chịu nổi nữa, bèn thức dậy định đi tìm ít đồ ăn. Không ngờ chú Lê đã chuẩn bị bữa tối xong từ lâu rồi, chỉ chờ hai chúng tôi dậy thôi.



Lúc ăn cơm, chú Lê nói cho tôi biết tối qua bố con nhà họ Lưu trả 10 vạn tiền mặt, lúc trưa chú đã gửi 3 vạn vào tài khoản của tôi rồi.