Người Tìm Xác
Chương 217 : Tà ma lên xe
Ngày đăng: 05:37 30/04/20
Hóa ra quán cơm dưới chân núi Đầu Trâu vẫn luôn mời chào khách du lịch dùng ít đặc sản rừng. Họ hợp tác với công ty du lịch, chỉ cần khách muốn ăn, chi tiền ra là họ được thử!
Liêu đại sư nghe xong thì bảo Đặng Châu Minh dẫn mình đến nhà hàng dưới núi kia, hỏi kỹ chủ quán những món khách gọi là gì.
Ban đầu ông chủ còn không muốn nói lắm, cuối cùng Liêu đại sư nói với ông ta: “Nói thật cho ông biết, những người khách kia ăn đồ nhà ông nên mới gặp chuyện chẳng lành, nếu bây giờ ông không muốn nói cũng được, chờ cảnh sát đến rồi nói!”
Chủ nhà hàng nghe vậy thì luống cuống, nhìn Đặng Châu Minh, không biết có nên nói hay không. Cuối cùng Đặng Châu Minh liếc ông ta, ra hiệu mau nói đi! Thế là ông chủ bèn chạy vào quầy, lấy một cuốn sổ ghi chép ra, nhanh chóng tìm được thực đơn của những vị khách Quảng Đông đó.
Liêu đại sư xem thực đơn đã biết những vị khách này gọi những món dân dã của miền núi. Vì lúc bấy giờ, trong nước đang cấm săn bắt động vật hoang dã, nên ở đây đã bán lậu để thỏa mãn cơn thèm của mọi người.
Hơn nữa, những nguyên liệu nấu ăn này cái gì cũng có… Óc khỉ, chân gấu, chim trĩ cũng bình thường, còn có cả tê tê, cú mèo, cầy hương. Chỉ có thứ bạn không tưởng tượng được, chứ không có gì không ăn được ở chỗ họ!
Đáng sợ nhất còn có cả người ăn quạ đen và dơi?! Những loài nhiều âm khí, bình thường thấy tốt nhất thì đừng trêu vào, thế mà họ cũng ăn hết…
Liêu đại sư thấy thực đơn này thì hiểu ra có chuyện gì, chỉ e vì ăn phải thứ có oán khí nặng nên mới bị động vật hiển linh trả thù. Đã tìm được nguyên do, theo lý thì bằng vào bản lĩnh của Liêu đại sư, đáng ra vẫn có thể giải quyết chuyện này.
Tiếc là mọi chuyện không xảy ra như dự đoán…
Chú Lê thuận cơn giận trong bụng rồi mới nhìn ra đường núi bên ngoài, nói: “Được rồi, tôi xem nơi này cũng đủ rồi, lên núi một chút!”
Thế là chúng tôi bỏ lại ông chủ nhà hàng đang tái mặt, tiếp tục lên núi. Không đi không biết, vừa đi đã giật mình. Con đường núi này quả thật hiểm hóc, khúc ngoặt mà đường hẹp nhiều chưa nói, một bên đường lại là vách núi. Nếu ai mà tâm lý yếu thì sẽ nhũn cả chân, hoảng sợ.
Cũng may lái xe là Đinh Nhất, cái tên này cứ như thể mọc nhiều gan, chẳng sợ cái gì cả. Trong ấn tượng của tôi, hình như anh ta chưa từng sợ cái gì hết thì phải? Còn chú Lê, lúc vừa tới chú đã trầm mặt, chẳng nói chẳng rằng.
Chú Lê như vậy thì cũng thôi đi, Đặng Châu Minh vừa rồi vẫn còn thao thao bất tuyệt, bây giờ cũng chẳng nói lấy một câu, cứ như kiểu bị ai đó ấn nút khóa âm vậy...
Trong phút chốc, không khí trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường, khiến tôi hơi hoảng hốt, muốn quay đầu lại nhìn chú Lê và Đặng Châu Minh. Nhưng tôi vừa cử động thì lại chợt nghe giọng nói trầm của chú Lê ở đằng sau: “Đừng quay đầu, có thứ vào xe rồi!”
Tôi kinh ngạc hốt hoảng, có thứ vào xe? Cái gì thế? Không cho quay đầu lại nên tôi chỉ đành nhìn qua gương chiếu hậu, lại thấy Đặng Châu Minh vừa rồi còn tốt lành mà bây giờ lại cúi đầu thở hổn hển, trông quái đản đến đáng sợ.
Ba chúng tôi không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đành cứng cổ như thế đi tới một đoạn đường khá an toàn, Đinh Nhất mới từ từ đỗ xe ở ven đường...
Lúc này chú Lê mới lạnh giọng nói với Đặng Châu Minh: “Nghiệt súc, xe này không phải là người mày có thể động vào đâu, còn không mau đi đi!”