Người Tìm Xác

Chương 221 : Trang hà giải vây!

Ngày đăng: 05:37 30/04/20


Khi nghe thấy giọng nói đó, tôi mừng thầm, Trang Hà đến rồi. Hay lắm, súc sinh đối đầu với súc sinh, phần thắng của chúng tôi lớn hơn một chút rồi!



Nhưng không biết có phải do tâm lý hay không, mà tôi lại cảm thấy lúc Trang Hà đi đến cạnh thì lại trừng mình? Chẳng lẽ anh ta có thể nghe được suy nghĩ trong lòng tôi? Được rồi, bây giờ không bận tâm được nhiều như thế. Nếu anh ta có thể giúp chúng tôi thoát nguy thì mắng tôi hai ba câu cũng được!



Trang Hà cười tủm tỉm đến chỗ bà chủ, quan sát “nó” từ trên xuống dưới, sau đó bịt mũi nói: “Chị Tư, cái xác thịt này của chị khó coi quá! Đã xấu lại còn thối um!”



Tôi nghe Trang Hà gọi “nó” là “chị Tư” thì lạnh người hẳn. Hóa ra họ là người quen, vậy thì tiêu rồi! Nhất định là Trang Hà đến giúp “nó” chứ không phải tôi!



“Nó” kia liếc Trang Hà rồi tức giận nói: “Chị còn đang nghĩ thứ trên người thằng nhóc thối kia từ đâu mà có? Hóa ra là em đưa cho! Chẳng lẽ em đã quên ước định lúc chúng ta kết nghĩa khi xưa rồi?”



“Đương nhiên là không quên, nên chẳng phải hôm nay em đến đây à?” Trang Hà vui vẻ nói.



Tôi lạnh người, hóa ra tên hồ ly đực này quả nhiên tới giúp “nó” thật! Lúc này Trang Hà chợt quay lại nhìn tôi, hình như đang ám chỉ gì đó, nhưng tôi lại không hiểu.



Anh ta thấy tôi không có phản ứng gì, đành tiếp tục nói với cô gái kia: “Chị Tư, chuyện hôm nay, nếu chị còn nghe đứa em trai này thì thả họ ra đi, trả thi thể của đám người kia. Chị nói xem, chị giữ đám xác đó làm gì? Thối hết cả rồi!”



“Thối cũng không đưa cho chúng, để sau này chúng không dám lên núi Đầu Trâu này nữa!” “Nó” nghiêm giọng nói.



Trang Hà thấy “nó” không nghe, bèn liên tục lắc đầu: “Vậy chị sai mười mươi rồi, chị Tư của em à! Chị ngẫm lại đi, chỉ cần còn cái nhà hàng đặc sản rừng kia, thì mỗi ngày sẽ có bao nhiêu khách đến ăn, chị cũng đâu thể giết sạch chừng đó được? Cứ như vậy thì những năm tu hành của chị quả thật sẽ bị hủy mất!”
Lúc chúng tôi đến khúc cua kia thì đã thấy một vết thắng xe. Vết thắng rõ rệt như vậy mà Đặng Châu Minh và cảnh sát lên mấy lần cũng không phát hiện.



Đầu tôi nhanh chóng ong lên. Tôi xuống xe, đến cạnh đường, thò đầu nhìn xuống, thầm mắng Trang Hà, dưới này làm gì có cái xe khách nào!



Bất chợt, một thứ sáng lấp lánh rọi qua mắt, tôi cảm thấy hình như đấy là một cặp kính râm!



“Đinh Nhất, mắt anh tốt, qua xem giúp tôi bên dưới là cái gì phát sáng vậy? Hình như là kính thì phải!” Tôi quay sang nói với Đinh Nhất ở cách đó không xa.



Đinh Nhất chạy đến xem, sau đó biến sắc nói: “Quả thật là kính râm, nhưng cậu không thấy nó được đeo trên mặt một xác nữ à?”



Nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức về xe lấy ống nhòm, sau đó chạy nhanh lại xem. F*ck! Có một xác nữ treo trên cành cây!



Tôi lập tức quay lại gọi Đặng Châu Minh: “Báo án đi! Đã tìm thấy người rồi!”



Chẳng mấy chốc cảnh sát đã lên núi. Không chỉ có cảnh sát mà còn có một đám cảnh sát vũ trang theo cùng. Vì muốn tìm được xác dưới vách núi thì kinh nghiệm của bọn họ phải dày dặn một chút.



Mấy cảnh sát vũ trang mặc trang bị leo núi xong thì nhảy xuống tìm thi thể.