Người Tìm Xác

Chương 227 : Tìm kiếm đầu người

Ngày đăng: 05:38 30/04/20


Nhưng cho dù lúc đó cảnh sát mở rộng điều tra cũng vẫn không thu được manh mối nào có ích, đến đường cùng vụ án này đành phải gác lại.



Thoắt cái đã qua bảy năm, thi thể người đàn ông không đầu kia vẫn còn được lưu giữ trong ngăn lạnh ở phòng chứa xác, giống như nhắc nhở người ta rằng, vẫn còn một vụ án không có manh mối nên vẫn chưa phá được…



Tôi nghe Bạch Kiện kể xong vụ án bảy năm trước, thầm nghĩ đúng là một vụ khó. Nhưng lúc nãy tôi đã đồng ý sẽ giúp anh ta, bây giờ chỉ có thể làm người tốt đến cùng.



Vì sợ chú Lê có chuyện gì cần, nên tôi định đi một mình. Nhưng sau khi gọi cho chú Lê, chú ấy lại bảo Đinh Nhất đi cùng tôi, nói thẳng ra là không yên tâm để tôi làm việc một mình, có Đinh Nhất bên cạnh ít ra cũng không phải lo về sự an toàn của tôi.



Hôm sau, hai chúng tôi và Bạch Kiện cùng lái xe đến thành phố Tân Giang, vì được cho phép đặc biệt, nên Bạch Kiện nhanh chóng lấy được một ít tư liệu ban đầu của vụ án và quần áo nạn nhân đến.



Quần áo của người đã chết bảy năm, nghĩ đến đã thấy buồn nôn, nhưng đây là vật chứng duy nhất trên xác chết, tôi nhất định phải xem. Đó là một bộ đồ bình thường, áo thun ngụy trang mà quần bằng vải kaki, từ cổ áo thun có thể thấy vẫn còn vết máu dính trên đó.



Nhìn theo tư liệu năm đó, những quần áo này căn bản không phải manh mối hữu dụng, vết máu trên cổ áo là máu của nạn nhân. Nhưng có một điểm khả nghi, là lúc phát hiện thi thể, nạn nhân không mang giày.



Những vật chứng này chúng tôi chỉ được nhìn, không được mang đi, cho nên tôi cố gắng cảm nhận một chút, tìm kiếm xem có chút tàn hồn của người chết hay không… Thế nên tôi chịu đựng cảm giác khó chịu, đưa tay chạm vào bộ quần áo bảy năm chưa giặt…



Kết quả là… không có gì hết?
Những hình ảnh này ngắn ngủi lại không liền mạch, bình thường tôi có thể cảm nhận được toàn bộ ký ức khi còn sống của người chết, nhưng trong tình huống này, chắc là vì thân thể không toàn vẹn.



Tôi kể cho Bạch Kiện những hình ảnh mình nhìn thấy, nhưng chỉ có duy nhất một thứ giá trị, đó là câu nói và hình ảnh cuối cùng trước khi chết… Người chết bị kéo lê trên mặt đất, ánh mắt lúc mơ lúc tỉnh, có lẽ lúc đó anh ta đang bị thương nặng hoặc gần chết rồi.



Mặc dù tôi không nhìn rõ là ai kéo anh ta đi, nhưng tôi lại thấy rất rõ hoàn cảnh xung quanh. Tôi tin rằng chỉ cần đến đó mình nhất định sẽ nhận ra.



Bây giờ kiểu gì cũng vẫn phải đi tìm cái đầu người mới được! Có lẽ chúng tôi phải đi đến ngọn núi kia một chuyến, nghe nói nó được đặt tên theo truyền thuyết về một người mẹ vĩ đại, nhưng thật ra chỉ là do trên đỉnh núi có một tảng đá hình người dựng thẳng đứng, sau đó được người ta nhân cách hóa lên mà thôi.



Trước kia ở đây có rất nhiều khách du lịch, sau đó cũng không biết có phải vì vụ xác không đầu không, mà du khách đến đây ngày càng ít đi.



Tóm lại trước kia mỗi khi đến tiết mẫu thân, chỗ đó phải nói là đông nghìn nghịt, chiêng trống vang trời…



Đa số du khách lên “Vọng Nhi Sơn” đều là những người thích đi bộ, vì không khí thoáng đãng, triền núi thoai thoải, rất thích hợp với những người đã quen ở thành thị đến đây tản bộ, vừa không nguy hiểm lại vừa được rèn luyện thân thể. Đương nhiên, từ sau khi xác chết không đầu được phát hiện, mọi người đến đây đều đi thành đoàn, rất ít khi một hai người đi với nhau.



Vì án chưa được phá, nên lời đồn muôn dạng, nào là thi thể bị người ngoài hành tinh bắt cóc sau đó giết chết, còn nói người là đi vụng trộm với vợ người khác nên bị chồng người phụ nữ đó giết!