Người Tìm Xác
Chương 230 : Tìm thấy đầu người
Ngày đăng: 05:38 30/04/20
Bản thân Cổ Diệp là sinh viên khoa y, từ phần miệng vết thương ở cổ có thể thấy, hung thủ có kiến thức về y học, liệu có phải là bạn học của anh ta làm không? Bạch Kiện nghĩ thế, bèn gọi cho đồng nghiệp ở Tân Giang, bảo bọn họ lấy hồ sơ điều tra năm đó, xem trong danh sách khách trọ năm đấy có ai tên là Cổ Diệp không.
Phía Tân Giang nhanh chóng hồi âm lại, nói trong hồ sơ xác thực có xuất hiện tên Cổ Diệp, lúc đó anh ta trọ ở nhà trọ “Đắc Phúc Giai Nhân”.
Tôi nghe xong, vội cầm tấm thẻ ở trước giường, phía trên có bốn chữ “Đắc Phúc Giai Nhân”! Đúng là bị chị chủ nói trúng, Cổ Diệp quả nhiên ở trong quán trọ nhà chị. Mà ngoài ra còn có một manh mối quan trọng, đó là năm đó đi cùng Cổ Diệp còn có một người thanh niên tên là Sở Thiên Nhất.
Chúng tôi lập tức đến quầy tìm chị chủ, muốn hỏi chị ấy có nhớ chuyện hai người họ năm đó không. Chị chủ bị chúng tôi dọa giật mình, sau khi Bạch Kiện đưa thẻ cảnh sát ra, chị ấy mới hoàn hồn nói: “Chuyện này đã bảy năm rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa!”
Sau đó Bạch Kiện lấy điện thoại ra, trong đó có ảnh Cổ Diệp chụp bảy năm trước được đồng nghiệp của anh ta gửi đến, để chị chủ nhìn kĩ lại, xem có nhớ ra người này từng ở trọ không?
Chị chủ nghĩ cả buổi, mới chậm rãi nói: “Người này tôi không nhớ rõ lắm, nhưng cậu thanh niên đi cùng thì tôi nhớ rõ, đó chính là trai đẹp tiêu chuẩn, không chỉ cao to đẹp trai mà còn thuộc kiểu người hướng ngoại, rất tỏa sáng.”
“Chị có nhớ họ trả phòng khi nào không?” Bạch Kiện không có tâm trạng nghe chị ta kể Sở Thiên Nhất đẹp trai cỡ nào.
Chị chủ lắc đầu nói: “Làm sao mà tôi nhớ được? Cũng bảy năm rồi, tôi chỉ nhớ mang máng là hai người họ đi cùng nhau, ở lại một đêm, sau đó cậu trai trên tấm ảnh đến trả phòng, còn cậu đẹp trai đứng ngoài chờ, chắc là đi… haizz cũng lâu quá rồi, tôi không dám chắc.”
Tôi tin nếu vong linh của Sở Thiên Nhất có thể nói chuyện với Cổ Diệp, anh ta nhất định sẽ hỏi Cổ Diệp, tất cả những chuyện này là vì sao?
Sở Thiên Nhất vốn nên sớm sang Mỹ, bạn thân của bố đã giúp anh ta làm hết các thủ tục, chỉ chờ anh ta làm xong hộ chiếu là lên đường. Nhưng anh ta vẫn muốn gặp Cổ Diệp, cùng cậu ta leo núi một lần.
Ngày đó họ gặp nhau ở Vọng Nhi Sơn, Sở Thiên Nhất cảm thấy Cổ Diệp có gì đó rất lạ, bình thường Cổ Diệp đã ít nói, lần này lại càng ít nói hơn. Chắc cậu ta có tâm sự nhưng không muốn nói với mình.
Là người thì ai không có tâm sự? Sở Thiên Nhất cũng có tâm sự của mình, mà anh ta vĩnh viễn không thể nói với người khác. Sở dĩ anh ta đối xử đặc biệt với Cổ Diệp, là vì từ lần đầu tiên nhìn thấy, anh ta đã đặc biệt thích Cổ Diệp.
Xuất thân của cậu ta không bằng mình, gia cảnh cũng không bằng mình, thậm chí 15 tuổi mới học cấp hai, về sau vì thành tích học xuất sắc mà nhảy cấp, lúc này mới đuổi kịp, trở thành bạn học của mình.
Tất cả mọi cố gắng của Cổ Diệp, anh ta đều nhìn thấy, Sở Thiên Nhất thích mà cũng đau lòng vì cậu ta, chỉ nghĩ đơn giản là muốn làm bạn của cậu ta.
Chính anh ta sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ xuất ngoại, thế nhưng trước lúc đó, anh ta muốn trân trọng từng ngày hai người ở bên nhau… mặc dù Cổ Diệp chỉ coi anh ta là bạn.