Người Tìm Xác
Chương 233 : Nảy lòng ác
Ngày đăng: 05:38 30/04/20
Vì né tránh Thiên Nhất, thỉnh thoảng nhìn thấy cậu ta đi từ phía đối diện tới, tôi sẽ quay người đi theo hướng ngược lại, giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng lần nào Thiên Nhất cũng đều đuổi kịp tôi, vừa thở gấp vừa oán trách sao cậu ta gọi mãi mà tôi vẫn không quay đầu lại.
Lúc ấy tôi thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại muốn tiếp cận mình? Tôi chỉ là một đứa mồ côi, ngoài việc học giỏi ra thì chẳng có gì cả, ngay cả nhà cũng không có… Tốt nghiệp phổ thông trung học xong, tôi cũng đã đủ 18 tuổi, đến lúc phải rời khỏi viện mồ côi.
Tôi biết thi đại học là con đường duy nhất của mình, không giống với Thiên Nhất, cậu ta vừa ra đời đã có tương lai tươi sáng chờ sẵn, dù cha mẹ mất sớm thì vẫn còn có người sắp xếp hết thảy cho.
Nhưng còn tôi? Tôi không có gì cả, trừ chính mình thì không thể dựa vào ai được cả… Tôi phải cố gắng học hành mới có thể thi đậu vào trường đại học lý tưởng, mới có thể thay đổi được tương lai của mình.
Cuối cùng, nhờ cố gắng, tôi thi đậu vào khoa Y của đại học Đông Giang, dù nghề mà tôi muốn làm nhất không phải bác sĩ, nhưng tôi biết thu nhập của một bác sĩ rất ổn định, được người đời kính trọng và có địa vị xã hội cao.
Vào đại học, tôi cảm thấy mình có thể bắt đầu lại từ đầu rồi, ở đây không có ai biết tôi, càng không có ai biết quá khứ của tôi. Nhưng buồn cười là, ấy vậy mà Sở Thiên Nhất cũng thi đậu vào cùng trường đại học với tôi.
Cậu ta tựa như cái bóng, lúc nào cũng dính lấy tôi vậy. Dù biết cậu ta không có ác ý với mình, nhưng tôi thật sự không quen có một người như thế tiếp cận, người đó hiểu rõ tôi, thậm chí có thể nói là dần dần dung nhập vào cuộc sống của tôi.
Ngay từ đầu, tôi đã cố gắng giữ khoảng khách với Thiên Nhất, cố gắng để người khác không nghĩ là chúng tôi quen thân. Nhưng tôi không ngờ hai chúng tôi lại được phân tới cùng phòng ký túc xá! Ban đầu tôi nghĩ chắc chỉ là sự trùng hợp, nhưng về sau tôi nghe một đàn anh khóa trên nói, là chính cậu ta đã yêu cầu được ở cùng tôi.
Lúc ấy tôi biết Sở Thiên Nhất sắp làm lại thẻ căn cước và hộ chiếu, cho nên mọi giấy tờ chứng minh nhân dân cậu ta đều mang theo người. Thế là tôi hẹn cậu ta đi leo núi, tôi đã từng đến đó một lần vào cấp ba nên khá quen thuộc địa hình.
Tôi nói rằng muốn trước lúc cậu ta ra nước ngoài, cùng leo núi với nhau một lần, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, tôi biết nói như vậy chắc chắn cậu ta sẽ đi. Đúng như tôi nghĩ, cậu ta đến đúng hẹn. Mà thời gian cấp bách, chắc chắn cậu ta sẽ đem theo giấy tờ tùy thân.
Tôi nghĩ rằng cậu ta muốn ra nước ngoài, hẳn sẽ mượn cơ hội lần này để nói ra bí mật ẩn giấu rất sâu trong lòng kia? Nhưng cậu ta chẳng nói gì cả, chỉ thao thao bất tuyệt nói mình chuẩn bị đi làm hộ chiếu, thẻ căn cước và một số hạng mục cần chú ý.
Tôi không biết cậu ta nói cho mình những điều này để làm gì? Muốn khoe khoang hay là vì cái gì khác chăng, tôi thật sự không biết, nhưng tôi lại ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trong lời nói của cậu ta. Tôi nhớ ngày hôm đó chúng tôi ở lại một đêm trong nhà nghỉ, hôm sau sẽ đi leo núi.
Khi đó đúng lúc đang vào mùa du lịch, trong nhà nghỉ có rất nhiều khách du lịch, nhưng bởi vì trời quá nóng nên đa số du khách đều chọn đi leo núi từ lúc trời còn chưa sáng, như thế có thể tránh được thời điểm nóng nhất vào buổi chiều.
Nhưng tôi cố ý xuất phát muộn hơn, bởi như thế tôi có thể tránh được những du khách đó, khi họ xuống núi thì chúng tôi lên núi. Và đúng như tôi đã dự liệu, du khách chỉ còn lác đác, cho đến khi chúng tôi chuẩn bị xuống núi thì trên núi đã không còn ai nữa.
Trong ba lô của tôi có mang theo một bộ quần áo bình thường vẫn hay mặc, sau đó lúc đi qua một con suối, tôi cố ý làm như vô tình đẩy cậu ta xuống, khiến cậu ta ướt sũng, phải thay bộ quần áo trong ba lô của tôi.