Người Tìm Xác

Chương 242 : Nửa đêm thăm dò ngôi nhà bị quỷ ám

Ngày đăng: 05:38 30/04/20


Tôi cười hì hì nói với anh ta: “Đúng là không ai hiểu tôi hơn Đinh Nhất! Tôi cũng đang có ý này, chẳng phải vì có chú Lê ở đây nên tôi mới muốn xem đấy sao? Nhưng không ngờ lão này lại không dám vào, còn nói chờ trời sáng thì nói tiếp…”



Trước khi đi ngủ, tôi đột nhiên nhớ ra mình nên cho Lý Cương xem bản vẽ của ngọn núi kia, anh ta là dân ở đây, chắc hẳn phải rất quen thuộc với những ngọn núi xung quanh đây!



Anh ta nhận bản vẽ của tôi đưa sang, nhìn sơ qua rồi bật cười: “Ai vẽ ngọn núi Phật nằm này mà sinh động vậy?”



Tôi nghe ra anh ta đang nói mỉa, bèn ngượng ngùng trả lời: “Chính em vẽ đấy, anh có thể nhìn ra đây là ngọn núi thì đúng là cao thủ!”



Lý Cương chỉ về ngọn núi phía Nam của thôn: “Cái núi mà cậu vẽ hẳn là núi kia.”



Tôi quay đầu nhìn về ngọn núi phía xa xa, cảm thấy hơi ngờ ngợ, ngọn núi đấy đúng là trông hơi giống thật, nhưng ở chỗ mặt Phật lại có lỗ hổng, hơi khác so với ngọn núi mà tôi đã nhìn thấy.



Thấy tôi vẫn còn băn khoăn, Lý Cương chỉ vào cái lỗ hổng kia và nói: “Cái chỗ kia ở những năm 60, vì trận mưa to dẫn đến lở núi nên bị sập mất một mảng, hình dáng trước đó của nó đúng là giống như cậu vẽ đấy.”



Tôi nghe đúng là ngọn núi kia thì vui mừng vỗ mạnh lên vai Lý Cương, sau đó ôm chặt lấy anh ta: “Quá tốt rồi! Cuối cùng bọn em cũng tìm được!”



Chú Lê nghe được tiếng chúng tôi nói chuyện cũng đi tới, xem có chuyện gì. Tôi chuyển lại lời của Lý Cương nói cho ông ấy nghe. Chú Lê cũng rất vui mừng vì nhanh như vậy mà chúng tôi đã tìm được ngọn núi đó rồi.




Tôi vội đứng thẳng người lên tìm kiếm xung quanh, Lưu Lan có thể đi đâu được? Hay đi vệ sinh rồi? Hoặc là bị nữ quỷ bắt đi… Tôi lắc đầu, cố không làm cho mình nghĩ lung tung nữa. Sau đó tôi theo sát Đinh Nhất, đi đến căn phòng cách đó không xa.



Âm thanh kia sao lại giống như phát ra từ căn phòng bị dây leo che kín lối vào, Đinh Nhất dứt khoát hơn chú Lê rất nhiều, anh ta còn không cho tôi cơ hội kịp phản ứng đã vung dao lên cắt đứt dây leo quấn quanh cửa…



Tôi nghĩ giờ này mà đi vào trong, có phải giống tìm chết quá không! Nhưng Đinh Nhất không cho tôi có cơ hội suy nghĩ nhiều, bởi vì anh ta đã đẩy cửa ra và đi vào. Rơi vào đường cùng, tôi đành lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin rồi cũng vào theo.



Mới vừa vào, tôi phát hiện bên trong không phải tối đen như mực, thì ra phía trên mái của căn phòng này có một cái lỗ khá to, mặt trăng tối nay lại lớn đến kỳ lạ, ánh trăng xuyên qua cái lỗ và chiếu vào căn phòng.



Tôi vừa lo lắng vừa đề phòng đi theo sau lưng Đinh Nhất, cẩn thận nhìn hoàn cảnh bên trong. Tôi phát hiện căn phòng không hề có đồ dùng gì cả, nó trống không. Khi chúng tôi đi tới dưới cái lỗ to kia, tôi mới phát hiện thì ra cái lỗ đấy là một cái cửa sổ áp mái.



Đi lại trong căn phòng cũ nát quỷ dị này khiến tôi nhớ đến một bài hát thiếu nhi của vùng Quảng Đông: “Ánh trăng sáng… Chiếu đường đi… Thuyền chìm xuống đáy, chết chìm một đám quỷ lười! Đứa ngoi lên mặt nước thở, đứa chìm xuống đáy, đứa trốn vào một góc, đứa chui xuống gầm giường…”



Đến giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao người ta lại sáng tác ra cái hát cho thiếu nhi đáng sợ như vậy? Là dùng để hù dọa trẻ con à? Đinh Nhất thấy tôi ngẩn người ở sau lưng, bèn quay lại búng vào trán một cái để tôi tỉnh, đừng có mà suy nghĩ lung tung vào lúc này.



Tôi vội thu hồi những suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu, cẩn thận đi theo sau… Khi chúng tôi tiến vào nhà chính, tiếng khóc kia dường như không đến gần chúng tôi mà ngược lại ngày càng trở nên xa xôi, như thể nó phát ra từ phía sân sau vậy!