Người Tìm Xác
Chương 274 : Lòng tốt được báo đáp
Ngày đăng: 05:38 30/04/20
Một mình tôi ở trong động băng dưới lòng đất này, không có chú Lê cũng không có Đinh Nhất, tuy là tôi một mực tự hỏi Đinh Nhất sẽ tìm được mình ư? Nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, vì tôi tin rằng họ sẽ không dễ dàng từ bỏ việc tìm kiếm tôi.
Nhưng bây giờ không còn sức mà đi nữa, tôi không thể làm gì hơn là dừng lại, nghỉ ngơi một chút để lấy sức. Lúc này tôi mới cúi nhìn đôi chân đang ngâm trong nước đá, cảm thấy như nó đã không còn là của mình nữa. Bây giờ đừng nói là chân, ngay cả nửa người dưới của tôi cũng gần như không còn cảm giác nữa rồi.
Lúc này, đột nhiên tôi như nghe thấy tiếng bò kêu, tôi vội vàng nhìn lên lớp băng trên đỉnh đầu, một cái bóng đen đi lướt qua. Bò, đúng là bò Tây Tạng rồi! Tôi vui vẻ đi theo cái bóng đen kia, tiếp đấy, tôi nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện, anh ta dùng tiếng Tạng nên tôi không hiểu.
Tôi có thể nghe được tiếng của anh ta, vậy hẳn là anh ta cũng có thể nghe được lời tôi nói. Nghĩ tới đây tôi chỉ muốn hét to lên, làm cho người ở phía trên biết dưới chân bọn họ có người! Nhưng ngay lúc mấu chốt này, tôi đột nhiên nghĩ đến lúc trước ở núi tuyết là không thể kêu la lớn, không biết ở sông băng này có như vậy không?
Nếu không gọi thì làm sao họ biết tôi ở dưới này đây? Đang vò đầu bứt tai không biết nên làm thế nào, đột nhiên tôi nghĩ đến trong túi bách bảo có một cái còi, vì vậy tôi lấy còi ra thổi.
Lúc đầu chỉ vang lên vài tiếng cũng không được chú ý, họ đang vừa nói chuyện vừa cười rúc rích. Gặp được đường sống, tôi đời nào chịu bỏ qua, không thể làm gì khác hơn là đi theo hướng của bọn họ.
Đến khi một người đàn ông trong nhóm đó đột nhiên ngừng lại, nói gì đó với một người khác, vì vậy mấy người kia đều nằm bò trên mặt đất nghe tiếng còi của tôi. Tôi thấy bọn họ đã nghe được thì càng ra sức thổi.
Người đàn ông bên trên dùng tiếng Tạng hỏi một câu, tôi không hiểu bọn họ nói gì, nhưng cũng đáp lại cẩn thận: “Cứu tôi với, phía dưới có người.”
Được cảm nhận ánh mặt trời vào mỗi ngày thật tốt. Lúc này tôi đang ngồi trên đầu một con bò Tây Tạng khỏe mạnh, khoác trên người thật nhiều chăn chiên dày. Lúc mới lên mặt đất, tôi còn có thể chạy nhảy, nhưng sau đó, hai chân lại mềm nhũn ngay, không đứng lên nổi nữa. Ba Tang và Đa Cát kiểm tra chân cho tôi, thấy không có gì đáng ngại, chỉ do tôi đứng trong nước đá quá lâu, nên máu không lưu thông được.
Họ làm động tác đơn giản giúp tôi lưu thông máu, sau đó đỡ tôi lên lưng bò. Tôi nói với bọn họ chỗ mình bị rơi xuống động băng và nhờ bọn họ đưa mình đến đó. Ba Tang nhìn sắc trời rồi nói: “Trời sẽ tối nhanh lắm, anh ở chỗ chúng tôi đã, ở đó có thức ăn và nước nóng. Đợi ngày mai khi thể lực phục hồi, chúng tôi đưa anh quay lại chỗ sông băng sẽ dễ hơn.”
Tôi nghĩ, bây giờ đây là lựa chọn tốt nhất rồi, chỉ là không biết bọn Đinh Nhất có sốt ruột không? Tiếc là di động không còn pin, Ba Tang không có điện thoại vệ tinh, muốn sốt ruột cũng phải đợi ngày mai vậy.
Không bao lâu sau, chúng tôi trở về chỗ Đa Cát và Ba Tang ở. Còn chưa đi đến nơi đã thấy khói bếp lượn trên không, như thể khẳng định trong lều có phụ nữ đang chăm chỉ nấu cơm.
Quả nhiên, chúng tôi còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng chó sủa ở trước lều, sau đó có một người phụ nữ đi ra, nhìn tướng thì khoảng bằng tuổi Ba Tang, chỉ là không biết đó là vợ của ai.
Lúc Đa Cát nói với Ba Tang một câu tiếng Tạng, mặt Ba Tang lộ ra ý vui vẻ, xem ra người phụ nữ đó là vợ của Ba Tang. Người phụ nữ thấy tôi ở phía sau thì khẽ giật mình, nhưng vẫn rất lễ phép gật đầu chào. Ba Tang kể chuyện của tôi cho vợ, cô ấy nhanh chóng trở về lều của mình thu xếp chỗ ngủ, để cho tôi nằm nghỉ ngơi trước, rồi đem cơm đã chuẩn bị xong qua.
Lúc ăn cơm tôi mới biết, thì ra Đa Cát là em vợ của Ba Tang, người phụ nữ vừa rồi là chị anh ấy - Trác Dát. Tôi không biết có phải vì có thêm mình hay không, mà bữa tối Trác Dát làm rất phong phú. Tuy mùi vị không ngon mấy, nhưng vẫn tốt hơn việc ở trong động băng tối tăm không chút ánh sáng mặt trời, ăn đói mặc rách. Trước mắt, bữa cơm này chính là mỹ vị nhân gian.