Người Tìm Xác
Chương 278 : Bẫy trong bẫy
Ngày đăng: 05:38 30/04/20
Chợt một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu tôi, e rằng để nói gọn lại cũng khó nói hết! Đỗ Lãng, Hàn Cẩn cùng một phe với nhau, tìm di cốt của Đỗ Hân Quốc chỉ là ngụy trang. Thật ra thứ họ muốn tìm là phần tài liệu bí mật mà Đỗ Hân Quốc mang theo khi đó.
Bây giờ chúng tôi cũng vì chuyện rối rắm phức tạp mà cảm thấy khiếp sợ, mặt khác cũng không thể tượng tượng nổi tập đoàn Thái Long rốt cuộc có khả năng như thế nào mà thò tay đến tất cả mọi nơi.
Buổi tối khi về nhà, tôi nhịn không được ôm Kim Bảo vào lòng rồi tìm kiếm, sợ là tôi thực sự đang muốn hầm nó lên ăn luôn. Đinh Nhất vừa thấy tôi tìm tới tìm lui trên người Kim Bảo thì khó hiểu hỏi: “Cậu làm gì thế? Bắt rận cho Kim Bảo à?”
“Không phải, tôi đang làm cái gì à… Tôi tìm xem có máy nghe lén trên người nó không...” Tôi mơ hồ nói.
Đinh Nhất đứng dậy, cứu Kim Bảo ra khỏi vuốt của tôi rồi nói: “Cậu xem nhiều phim quá rồi phải không? Có thể đặt máy nghe trộm như vậy à?”
Kim Bảo bị tôi lật qua lật lại rất không tình nguyện, Đinh Nhất ôm nó để xuống đất một cái, nó đã chạy về lồng ngay, cả đêm cũng không ra…
Tôi nhìn hình hài nhỏ bé của nó, ít nhiều gì cũng thấy không đành lòng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện không biết Hàn Cẩn sẽ dùng thủ đoạn gì với mình, tôi thực sự khó mà phòng bị.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Đinh Nhất đến nhà chú Lê, chúng tôi thảo luận một chút. Đặc biệt là sau khi chú Lê nhận công việc, nếu như cảm thấy khả nghi chỗ nào thì sẽ từ chối thẳng, không thể lại rơi vào bẫy của tập đoàn Thái Long được.
Hơn nữa chú Lê cũng định sẽ nghỉ làm cho các đại gia một thời gian, lần này không quan tâm Đỗ Lãng kia là thật hay giả, nhưng tiền thì gã cũng đã trả rồi. Chú Lê chuyển một phần tiền sang tài khoản tiết kiệm của tôi, sau đó thì dự định đến chỗ đại sư huynh của mình chơi một thời gian. Chú ấy hỏi tôi và Đinh Nhất có muốn đi không.
Lúc này thím mới từ trong bếp đi ra, oán trách nói: “Ông đó, cái lão già này, Chiêu Tài vừa mới đến, ông dẫn nó đi xem nhà vệ sinh làm gì chứ? Mau vào nhà đi, cơm nước đều xong cả rồi.”
Tôi và Chiêu Tài không nhịn được cười đi vào nhà, vừa nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, tôi cảm giác bụng mình đã kêu lên ùng ục. Sau khi ăn cơm xong, chú tôi cứ như trẻ con khoe năm nay trong nhà lại sắm thêm tủ lạnh, tivi LCD, lò vi sóng mới.
Vừa nhìn thấy nhà chú khá giả lên như vậy tôi cũng rất vui vẻ! Thím tôi cười nói, về sau cứ mùa hè thì đến chỗ chú thím chơi, thím với chú ở nhà rất buồn chán.
Chú nghe thím nói vậy thì hậm hực: “Bà có ý gì chứ? Như vậy là ghét bỏ tôi chứ gì?”
Tôi nghe tiếng hai người nói chuyện, cười nói: “Chú à, khoảng thời gian này chú làm ăn được đúng không. Nhà cửa như nhà chú thím đây cũng quá tốt rồi.”
Chú tôi gật đầu nói: “Thực ra mấy năm này đời sống mọi người trong thôn cũng tốt lên. Hai chúng ta nhiều tiền cũng có dùng vào việc gì đâu, để dành một chút tiền lúc tạ thế, còn lại thì sửa sang nhà cửa, bây giờ không hưởng thụ, sau này già cả có hối hận cũng muộn rồi.”
Chiêu Tài liên tục nói: “Chú thím, hai người nghĩ như vậy rất đúng. Chú thím xem Tiến Bảo, trẻ tuổi mà đã mua được nhà lầu mấy trăm mét vuông rồi!”
Thím giật mình vội nói: “Ôi trời ơi!Nhà lầu lại còn mấy trăm mét vuông!? Thế thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”