Người Tìm Xác
Chương 286 : Anh hùng cứu chó
Ngày đăng: 05:38 30/04/20
Tôi ôm Kim Bảo vào lòng, tìm xung quanh xem có thứ gì có thể đánh con chó kia được không, nhưng xung quanh đúng là rất sạch sẽ, đến cục đá cũng không có!
Lúc này cô chủ của Teddy kêu cứu rất to, nhưng con chó quá lớn, không ai dám xông vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Teddy bé nhỏ bị nó lắc loạn xạ.
Tôi coi như cũng quen biết Teddy này chút ít, mặc dù bình thường nó chỉ ngáp ngáp, nhưng bây giờ nhìn nó như vậy, thân thể bé nhỏ bị con chó lớn hơn cắn xé, tôi thật sự không đành lòng!
Nghĩ vậy, tôi quay sang giao Kim Bảo cho cô chủ của Teddy, bảo cô ấy phải ôm chặt Kim Bảo lại, tôi đi cứu chó của cô ấy!
Có lẽ là do bản năng, hoặc do cảm kích tôi, tóm lại sau khi nhận Kim Bảo, cô ấy đã ôm chặt nó vào lòng. Tôi xoay người chạy đến siêu thị dưới tòa nhà, siêu thị này tôi thường đến nên biết chỗ để bình cứu hỏa ở đâu!
Tôi không nói hai lời, cầm bình cứu hỏa chạy lại, sau đó rút chốt an toàn, phun vào con chó lớn!
Chó lớn bị phun vào mắt nên giật mình, thả lỏng miệng. Tôi vội nhặt Teddy dưới đất lên, sau đó nói với cô chủ của nó: “Nhanh lên! Đến bác sĩ thú y!”
Cô chủ Teddy sững người, sau đó ôm Kim Bảo chạy thục mạng, chờ đến khi tới được bệnh viện thú cưng, áo thun trên người tôi đã nhuốm đỏ máu!
Tôi liên tục lẩm bẩm: “Mày đừng chết! Tao đã nguy hiểm tính mạng cứu được mày, mày chết thế, tao phí một lần tỏ ra anh hùng đấy!”
Sau khi về đến nhà, tôi mở hộp thức ăn chó cho Kim Bảo ăn, nhóc con này say sưa ăn ngon lành, lập tức quên luôn chuyện kinh hãi vừa rồi! Nhưng không ngờ sáng hôm sau lại có hai cảnh sát đến gõ cửa nhà, hỏi tôi chuyện con chó dữ hôm qua.
Nói thật, tôi không biết con chó lớn kia sao lại cắn Teddy, chuyện diễn ra quá nhanh, tôi dùng bình cứu hỏa phun vào nó xong, đã chạy cùng chủ nhân của con chó nhỏ đến bệnh viện thú cưng, nên không biết chuyện sau đó nó tập kích người đi đường.
Sau khi cảnh sát hỏi rõ tình huống thì tạm biệt rời đi. Ai ngờ vừa tiễn họ chưa đến nửa phút, chuông cửa lại vang lên, tôi còn tưởng hai cảnh sát kia nhớ ra chuyện gì quên chưa hỏi nên quay lại? Kết quả mở cửa, lại thấy người lâu ngày chưa gặp, cảnh sát Bạch Kiện.
“Ái chà chà, em không phải chỉ ra tay làm việc nghĩa cứu một con chó thôi sao? Ngay cả đội trưởng Bạch cũng đến chúc mừng?” Tôi nói đùa.
Bạch Kiện có vẻ không hiểu hỏi: “Cậu thấy việc nghĩa hăng hái làm á? Không nhìn ra nha? Anh hùng cứu mỹ nhân hả?”
Tôi lườm anh ta một cái: “Em vốn nghĩ vậy, cuối cùng lại làm anh hùng cứu chó!”
Tôi kể đơn giản lại chuyện hôm qua cho Bạch Kiện nghe, không ngờ anh ta nghe xong cũng nói y như Đinh Nhất: “Cậu có phải đồ ngốc không? Không biết loại chó đó lợi hại thế nào à, tùy tiện cắn một cái có thể chết cả một con trâu đấy! Cũng may lúc đó nó không coi cậu là đối tượng tấn công, còn không á, lúc này cậu không còn ngồi đây nói chuyện vui vẻ với tôi thế này đâu...”
Bị họ nói như vậy, tôi cũng hơi sợ thật! Cũng may con chó đó miệng chó lưu tình!