Người Tìm Xác

Chương 302 : Cách cuối cùng

Ngày đăng: 05:38 30/04/20


Sau khi về đến nhà, tôi đặt chìa khóa nhà của Tôn Tả Đường trước mặt mọi người, sau đó kể cho mọi người nghe không sót một chữ về cuộc nói chuyện của tôi và gã. Liêu đại sư trầm tư nửa ngày mới nói: “Có thể thực hiện được cách này, nhưng hệ số nguy hiểm hơi cao…”



Mọi người thương lượng một hồi, cuối cùng nhất trí quyết định vẫn nên để tôi và Đinh Nhất đến nhà Tôn Tả Đường lấy tượng đồng. Trong lúc đó, chú Lê sẽ liên hệ với một xưởng luyện thép tư nhân, chúng tôi sẽ mang bức tượng đến đó để hòa tan!



Liêu đại sư nói với chúng tôi rằng, khi chúng tôi vào nhà Tôn Tả Đường, không được chần chừ hay do dự, phải đem tấm vải đỏ mà ông ấy đã chuẩn bị sẵn trùm lên bức tượng Mạt Anh mắt đỏ thật nhanh.



Trong lúc hành động, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không được dừng lại, phải nhanh chóng rời khỏi nhà của Tôn Tả Đường, sau đó đi thẳng tới xưởng luyện thép mà chú Lê đã liên hệ. Thứ này rất tà ác, nó được truyền thừa nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ có cách để giữ mạng, cho nên chúng tôi nhất định phải rất cẩn thận mới được!



Khi tôi và Đinh Nhất vừa đến nhà của Tôn Tả Đường, sắc trời bên ngoài đột nhiên thay đổi, mới vừa rồi còn nắng chói chang, lúc này lại có mây đen dày đặc… Cho dù không có bản lĩnh thần cơ diệu toán như chú Lê nhưng chúng tôi cũng có thể nhìn ra ngay sự lạ.



“Lát đi vào trong nhớ cẩn thận đấy, cậu dùng tấm vải đỏ trùm lên bức tượng, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu…” Trước khi vào cửa, Đinh Nhất nói với tôi như vậy.



Tôi gật đầu và nói: “Anh cũng phải cẩn thận…”



Khi chúng tôi vào nhà Tôn Tả Đường, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không mà tôi cảm thấy căn nhà âm u hơn mấy hôm trước rất nhiều. Lúc trước cả ba căn phòng đều đóng cửa, vậy mà lúc này đều mở toang ra cả!



Tôi hít sâu một hơi, sau đó sải bước vào trong. Dựa theo những lời mà Liêu đại sư đã dặn dò trước đó, tôi đi thẳng vào căn phòng mà Tôn Tả Đường thờ phụng Mạt Anh, Đinh Nhất theo sát phía sau tôi.
Đinh Nhất lái xe thẳng đến xưởng luyện thép tư nhân mà trước đó chú Lê đã liên lạc qua. Trên đường đi, anh ta không hề hé răng nói với tôi nửa chữ, chắc hẳn dáng vẻ vừa rồi của tôi rất đáng sợ, nên anh ta mới vội như vậy.



Một giờ đi xe trôi qua rất nhanh, khi hai chúng tôi đi vào trong xưởng luyện thép, chú Lê và Liêu đại sư đã chờ ở đó từ lâu! Nhìn thấy xe của chúng tôi, họ cũng thở phào, bởi vì mấu chốt để việc thành hay bại là chúng tôi có thể mang tượng Tà thần đến hay không.



Vì không muốn giẫm vào vết xe đổ lúc trước ở nhà họ Thiệu, nên lần này chú Lê kiên trì muốn tự tay ném bức tượng đồng vào trong lò luyện thép. Tôi nhớ đến phòng thờ ở nhà Tôn Tả Đường, nghĩ chắc vật này quen lợi dụng khuyết điểm của con người, có lẽ đây chính là phương pháp bảo vệ nhiều năm qua của nó! Cho nên tôi cũng nhất quyết phải đi cùng chú Lê, mà tôi đi thì chắc chắn Đinh Nhất cũng muốn đi cùng, thế là thành cả ba chúng tôi vào trong lò luyện thép để nấu chảy bức tượng đồng này…



Lúc chúng tôi đi vào xưởng luyện thép, nhìn thấy từng lò thép nóng nung chảy đỏ hồng, chúng tôi lập tức cảm thấy được từng luồng nhiệt nóng bỏng phả vào người… Thời khắc ấy, cả ba người chúng tôi đều biết cái gì gọi là mồ hôi rơi như mưa…



Ba người chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào anh công nhân đang dùng kìm thép kẹp bức tượng đồng kia lên, sau đó chậm rãi đặt nó lên mặt thép lỏng đỏ rực, để nó từ từ tan chảy hòa cùng thép lỏng… Giây phút này, tôi mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng giải quyết được tên tà thần mắt đỏ này.



Trên đường trở về, có lẽ quá vui mừng nên tâm trạng của chú Lê và Liêu đại sư rất tốt, họ vừa cười vừa trò chuyện về những năm tháng cùng học với sư phụ. Bỗng điện thoại trong túi tôi réo vang, tôi lấy điện thoại ra, phát hiện là Bạch Kiện gọi.



Anh ta nói cho tôi biết, Tôn Tả Đường đã chết trong phòng tạm giam rồi! Nguyên nhân cái chết là do ung thư máu… Mà điều kỳ lạ nhất chính là, bên pháp y kiên trì cho rằng Tôn Tả Đường đã chết ít nhất phải hơn ba ngày rồi!



Tôi nghe tin này mà khiếp sợ, tuy biết việc hủy tượng đồng của Mạt Anh sẽ khiến gã ta phải nhận phản phệ, nhưng tôi không ngờ rằng thì ra gã ta đã trở thành một cái xác không hồn từ lâu rồi!