Người Tìm Xác
Chương 31 : Đền tội ngay tại chỗ
Ngày đăng: 05:35 30/04/20
Cát Dân Khải làm sao biết được Đinh Nhất vẫn chưa dùng hết sức, giờ thấy gã ba lần bảy lượt nhắm vào tôi, ánh mắt anh ta lạnh lẽo, nổi ý giết người. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Đinh Nhất có ánh mắt như vậy, tôi hiểu ngay anh ta đang muốn giết Cát Dân Khải…
Tôi không muốn làm loạn rồi giết người ở đây, dù gã khốn này có chết một vạn lần cũng không đủ đền tội. Nhưng phải giao gã cho cảnh sát xử lý, chứ không phải là do chúng tôi trừng phạt. Tôi vội quát: “Không thể giết gã!”
Đinh Nhất nghe xong ánh mắt thay đổi, có lẽ anh ta đã hiểu ý của tôi, biết nếu làm chết người ở đây sẽ gặp phiền phức, nên khi ra tay cũng thu bớt lực lại. Nhưng dù có như vậy thì vẫn đánh gãy hai chân của Cát Dân Khải.
Thấy Đinh Nhất giải quyết được Cát Dân Khải một cách nhanh gọn, tôi vội cởi thắt lưng rồi ném cho anh ta: “Đây này, cứ trói gã lại trước đã!”
Không ngờ lúc này chú Lê đã trốn từ sớm lại đưa cảnh sát quay lại, thì ra ông ấy chạy đi báo cảnh sát. Ba chúng tôi rất ăn ý nói với cảnh sát rằng mình bị Cát Dân Khải lừa tới đây, lấy danh nghĩa bán dê để giết người cướp của.
Tôi còn kể với cảnh sát là Cát Dân Khải có nói, mấy người gã giết trước đó đều được chôn trong vườn, chẳng có ai phát hiện ra, nên gã cũng muốn chôn chúng tôi ở đây.
Sau đó cảnh sát đào được chín cái xác trong vườn, là những công nhân đã mất tích và gia đình nhà họ Chu.
Cát Dân Khải bị áp giải về Cục Cảnh sát, gã khai ngay trong đêm. Cả gia đình nhà chú chính là nạn nhân đầu tiên của gã. Năm đó, vì chuyện làm ăn thất bại nên gã muốn tới nhà chú vay tiền, không ngờ người nhà chẳng những không cho vay, mà còn chế nhạo gã mơ mộng hão huyền, chẳng có đầu óc làm ăn!
Cũng chẳng biết chị ta đang khen thật hay là nói mát, tôi ngại đỏ cả mặt.
Chị Bạch nghỉ ở khách sạn Hilton thuộc khu Mễ Đông, thật ra chị ta đã đợi chúng tôi hai ngày rồi. Chú Lê không ngờ chị sẽ đích thân đến Tân Cương, hỏi ra mới biết, lần này chị Bạch tới là muốn nhờ chúng tôi một vụ khác.
Chị ta có quen con gái của bạn học cũ là Triệu Mẫn, sắp lên năm ba. Hè này, cô gái và bạn học đến Tân Cương để tham gia chương trình leo núi ngoài trời. Tính của Triệu Mẫn khá bướng bỉnh, lúc đi leo núi với bạn học thì có mâu thuẫn. Sau đó, cô gái hờn dỗi bỏ đi hướng khác một mình.
Lộ trình mà họ đang đi là “con đường quen thuộc” mà đa số những người leo núi thường đi, nên bạn của Triệu Mẫn cũng không quá lo lắng. Hơn nữa cả đoạn đường này, Triệu Mẫn có ý kiến quá nhiều nên chẳng có ai tự nguyện đuổi theo cả.
Dù sao cũng cùng đi với nhau, có tức giận vì tranh chấp thì cũng không thể để cô gái đi một mình được. Thế là mọi người hạ trại ở nơi họ tách ra, chờ Triệu Mẫn hết giận thì tự quay về.
Kết quả cả đám chờ một ngày trời vẫn không thấy Triệu Mẫn đâu, thấy trời sắp tối, bấy giờ họ mới lo lắng. Ba nam sinh đi tìm thử ở những nơi gần đó, vẫn không có tung tích của Triệu Mẫn.
Lúc này họ mới nghi ngờ, không biết có phải Triệu Mẫn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không. Thế là họ tất tả chạy tới chỗ trực thăng cứu hộ để xin giúp đỡ. Vì con đường này thường xuyên có người leo núi nên dân địa phương rất quen thuộc. Nhưng dù vậy, họ đi tìm trong 48 tiếng cũng vẫn không thấy người.