Người Tìm Xác

Chương 317 : Trộm vào nhà

Ngày đăng: 05:39 30/04/20


Chuyện bây giờ đã xảy ra theo chiều hướng xấu nhất, chúng tôi không tìm được Lương Trạch Phi, còn mất luôn Lương Tư... Mặc dù người muốn chết không ai cứu được, nhưng nếu sớm phát hiện ra ý định của cô ấy, có lẽ vẫn có thể cứu vãn được.



Lúc này tôi nhớ ra cái túi bịt kín mà cô ấy đưa, có lẽ đó là di chúc của cô ấy. Khó trách lúc đó cô ấy lại nhờ tôi đem thứ này về nước, vốn người đã không có ý định trở về…



Sau khi chúng tôi về đảo thì lập tức đến đồn cảnh sát, mặc dù biết bọn họ tìm hay chúng tôi tìm thì kết quả cũng không khác nhau, nhưng vẫn phải báo án.



Đến ngày thứ ba người nhà họ Lương từ trong nước đến đây, lúc tôi nhìn thấy Lương Trạch Mộc thì chợt thấy phản cảm. Lương Trạch Mộc còn dẫn theo luật sư riêng của nhà họ Lương - Lưu Hỉ Trụ đến xử lý hậu sự của Lương Trạch Phi và Lương Tư.



Lúc tôi gặp Lưu Hỉ Trụ liền đưa cho anh ta chiếc túi bịt kín của Lương Tư trước mặt mọi người. Khi luật sư Lưu mở ra, bên trong là di chúc đã chuẩn bị trước. Lương Tư đã viết rõ trong đó, trước khi đến đây cô ấy đã xác định rồi.



Đối với việc Lương Tư chết, Lương Trạch Mộc không có chút đau lòng nào, anh ta chỉ muốn chúng tôi làm chứng, ký vào biên bản chứng minh Lương Tư đã tự sát ở ngoài biển.



Loại tài liệu này rất khó hiểu, chú Lê nói rõ mình sẽ không ký tên vào loại giấy tờ này. Lương Trạch Mộc trở mặt nói: “Đừng có nói nhảm, nếu các người không ký thì đừng nghĩ đến chuyện nhận thù lao.”



Lời này vừa nói ra, mọi người đều cùng nhìn về phía anh ta. Chú Lê hừ lạnh nói: “Thật làm phiền ngài Lương lo lắng rồi, cô Lương đã trả công cho chúng tôi từ trước khi lên đường, cho nên chuyện này không phiền ngài nhọc lòng!”




Nghĩ đến con chó bị trộm mất, tôi bỗng cảm thấy khó chịu. Dù sao nó cũng không phải của tôi, biết đâu một ngày nào đó Hàn Cẩn chết tiệt kia đến đòi, tôi lấy đâu ra một con giống Kim Bảo để thay thế chứ.



Nghĩ thế, tôi lao vào nhà thì thấy Kim Bảo đang ngốc nghếch chơi ở phòng khách! Thấy tôi và Đinh Nhất về, nó vui mừng chạy ra.



“Lạ thật, trước khi đi, tôi đã nhốt Kim Bảo vào lồng rồi mà, sao giờ nó lại chơi ở ngoài chứ?” Đinh Nhất thắc mắc hỏi.



Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng nhớ ra, lúc chúng tôi chuẩn bị đi, vì không cho nó theo nên bị nó quậy tung lên, chúng tôi mới phải nhốt nó vào trong lồng, sợ nó ở nhà một mình sẽ đại náo thiên cung…



“Có phải chú Lê đến không?” Tôi hỏi khẽ Đinh Nhất, bởi vì nếu thật sự có trộm đến, Kim Bảo sẽ không bình tĩnh như thế. Mặc dù nó là một con chó chẳng có nguyên tắc gì, nhưng dù sao nó vẫn có ý thức lãnh địa rõ ràng, cho nên nếu quả thật có người ngoài đến, nó nhất định sẽ sủa um lên.



Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Không đâu, nếu sư phụ đến thì sẽ báo trước, ông ấy vốn không thích Kim Bảo thì sao lại thả nó ra chứ?”



Nghĩ thế, tôi cầm gậy bóng chày bên cạnh lên, sau đó cẩn thận đi vào trong…