Người Tìm Xác

Chương 330 : Địch vây tứ phía

Ngày đăng: 05:39 30/04/20


Sato Shuichi biết, nếu nơi này có thuốc nổ TNT thì chắc chắn cũng có ngòi nổ! Nghĩ tới đây, ông ta đi sang chỗ khác tìm kiếm, đúng là có hộp đựng ngòi nổ ở một góc hẻo lánh cách đó không xa.



Sato Shuichi vui mừng, vừa định tiến lên cầm ngòi nổ thì cảm giác trên đầu mình bị bóng đen bao phủ… Lúc này ông ta mới nhớ tới hai “Chiến sĩ siêu cấp” lúc nãy, lòng ông ta nặng trĩu, xem chừng mình không thể hủy được nơi này rồi.



Nhưng khi ông ta nghĩ mình sắp chết thì đột nhiên nghe thấy trên đầu mình vang lên hai tiếng súng, hai gã “Chiến sĩ siêu cấp” vừa rồi cũng ngã xuống đất. Sato Shuichi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một binh lính với gương mặt tái nhợt đang đứng trước mặt ông ta.



Sato Shuichi thầm thở phào, thì ra ông ta được một binh nhất bình thường khá quen thuộc cứu, nhìn vẻ mặt tái nhợt của binh nhất này, không khó để biết anh ta đã bị thương…



Binh nhất này nói cho Sato Shuichi biết, trong động có rất nhiều “Chiến sĩ siêu cấp”, họ cứ gặp người là cắn, chính anh ta cũng đã bị cắn rồi, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành như vậy.



Sato Shuichi thấy thần trí của người lính hiện giờ vẫn còn tỉnh táo nên hỏi anh ta có biết sử dụng thuốc nổ TNT không? Anh lính binh nhất nghe xong thì tỏ vẻ mình có thể làm được. Thế là Sato Shuichi bảo anh ta dẫn nổ cho thùng TNT kia, tiêu hủy toàn bộ nơi ma quỷ này…



Anh binh nhất hơi do dự, sau đó quyết định cầm lấy ngòi nổ! Lúc này ở cửa lại có mấy “Chiến sĩ siêu cấp” xông vào, Sato Shuichi lập tức đứng chắn phía trước binh nhất, cố tranh thủ thời gian cho anh ta!



Ông ta cầm một thanh sắt ngắn ở trong kho vũ khí, quơ loạn xạ trước mặt mấy tên lính kia, sau đó ông ta dẫn chúng ra khỏi kho vũ khí và chạy về nơi xa! Ngay lúc đang bị một đám “Chiến sĩ siêu cấp” vây quanh thì ông ta nghe thấy một tiếng nổ rất lớn, tất cả mọi hình ảnh đều biến mất ngay lập tức…



Ký ức của Sato Shuichi đến đây là kết thúc, tôi biết sau tiếng nổ kia sẽ xảy ra một trận nổ lớn, nhưng không ngờ trận nổ này không khiến toàn bộ hang động bị sập như họ nghĩ, mà lại khiến ngọn núi bị sạt lở, dẫn tới tai họa cho thôn Đầu Trâu ở dưới chân núi, một việc duy nhất đáng được ăn mừng là cuối cùng họ cũng đóng chặt được cửa hang động…




Nhưng tôi biết đó chỉ là tạm thời thôi, đợi khi nó thích ứng với ánh sáng, đến lúc đó người thê thảm chính là chúng tôi rồi! Hiện giờ trong số chúng tôi không ai có súng cả, nếu chỉ dựa vào dao… Nói thật, tôi không hề có khả năng chém một cái đứt đầu đâu.



Tôi nói khẽ với mọi người: “Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên lập tức rút khỏi đây không?”



Đinh Nhất lắc đầu: “Chỉ sợ là đã muộn rồi… Nếu thứ vừa rồi chính là ‘Chiến sĩ siêu cấp’ năm đó thì chắc chắn trong này không chỉ có một con thôi đâu! Trời mới biết lát nữa sẽ có bao nhiêu con đuổi theo muốn cắn chúng ta…”



Nghe anh ta nói kiểu đó, lòng tôi càng run rẩy hơn, tôi xem nhiều phim zombie rồi, không ngờ cũng có một ngày mình sẽ bị zombie giết chết?!



Ngay tại lúc chúng tôi vội vã cuống cuồng nhìn xung quanh, tôi đột nhiên cảm thấy khắp nơi đang có rất nhiều thi thể từ từ tới gần, số lượng rất nhiều khiến tôi không rảnh để bận tâm những kí ức của họ khi còn sống…



“Bọn chúng tới…” Tôi nói với giọng run rẩy.



Quả nhiên, từng cái thây khô quắt với gương mặt mục nát không còn hình dáng của đám lính Nhật đang chậm rãi đi ra từ trong bóng tối. Đây là lần đầu tiên tôi được chính thức nhìn thấy quỷ Nhật Bản! Nhưng nó đáng sợ hơn tôi nghĩ rất nhiều… Bởi vì bây giờ họ không được tính là con người nữa rồi.



Lúc này La Hải nói với Đinh Nhất: “Nhóc Tiểu Đinh, lát nữa chúng xông tới, cậu bảo vệ cho Tiến Bảo nhé, sư phụ cậu cứ giao cho chúng tôi!”