Người Tìm Xác

Chương 344 : Giấy báo trúng tuyển

Ngày đăng: 05:39 30/04/20


Hàn Cẩn cười thần bí nói: “Nhân viên cứu hỏa phát hiện xác con chó bị cắn khắp nơi, hung thủ có thể nói là tương đối tàn bạo! Sau khi bọn họ lục soát trong đường cống ngầm, rốt cuộc cũng tìm ra hung thủ! Các anh đoán xem là thứ gì đã giết chết con chó kia?”



“Là thứ gì?” Bị cô ta hỏi kiểu này, làm tôi tưởng tượng đến mấy con quái vật.



Không ngờ Hàn Cẩn lại nói: “Là cá sấu!”



“Cái gì? Cá sấu? Sao có thể? Cá sấu có thể giết chết chó chắc cũng phải to chứ! Người Mỹ lắp cống kiểu gì nhỉ? Sao cả con cá sấu cũng có thể lao xuống được?” Tôi không tin nói.



Hàn Cẩn bị biểu cảm khoa trương của tôi làm cho tức cười, lắc đầu nói với tôi: “Dĩ nhiên là không phải thế! Đó là có người bắt một con cá sấu nhỏ làm thú cưng, cũng không biết là cố ý vứt vào cống, hay vô tình bị rơi vào đấy, tóm lại là nó chui vào đường cống ngầm. Nơi đó ngoại trừ nước thải còn có rất nhiều chuột, con cá sấu nhỏ ăn mấy con đấy là có thể trưởng thành rồi, lúc đó mới ăn được con chó của bà lão kia...”



Tôi thấy lạnh cả sống lưng, nếu chuyện Hàn Cẩn kể là thật, người Trung Quốc vứt bỏ thú cưng càng nhiều, không biết có biến thành quái vật gì đó trong đường cống ngầm hay không?



Nhưng Đinh Nhất lại bảo tôi không phải lo, vì hệ thống cống thoát nước của Trung Quốc không rộng như ở Mỹ, bên trong chỉ đủ cho một người đi lại, cũng chỉ cao đến nửa người, một người đàn ông trưởng thành muốn đi trong đấy phải cúi gập nửa người xuống.



Tôi nghe xong thì hiểu tại sao mưa hơi lớn một chút mà nước đã tràn lên miệng cống, cống chật như vậy đương nhiên là không kịp chảy rồi! Bây giờ thành phố đông người như thế, nước thải ra nhiều, chưa nói đến các loại rác rưởi rắn rết chui vào trong đó!
Nghĩ vậy, tôi bước nhanh ra phòng khách, chú Lê thấy tôi đi ra, còn tưởng tôi đã có phát hiện gì! Kết quả thấy tôi ra ngoài đi thẳng đến bàn trà cầm tờ thông báo trúng tuyển lên...



Quả nhiên, khi tay tôi vừa chạm vào giấy báo trúng tuyển đại học, hình ảnh một cô gái đáng yêu xuất hiện trong đầu tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy tàn hồn của người chết bám trên đồ vật mà chính cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy.



Đinh Hiểu Manh quả đúng là một cô bé chăm học đặc biệt, từ sau khi lên cấp ba, toàn bộ tâm tư đều dồn vào việc học, sở thích vẽ truyện tranh cũng tạm thời bỏ qua.



Cuộc sống của cô bé có thể nói là vừa đơn giản vừa buồn tẻ, mỗi ngày nếu không ở trường thì là ở nhà, cho nên hai điểm này tạo thành một đường thẳng. Lúc xảy ra chuyện, cô bé vừa thi đại học xong, đang trong thời gian tận hưởng những ngày thảnh thơi, hài lòng nhất.



Đáng tiếc là, bao mơ ước về cuộc sống đại học hoàn mỹ đã bị đêm mưa to gió lớn kia vùi lấp... Đêm hôm đó, Đinh Hiểu Manh xem dự báo thời tiết nói đêm sẽ có mưa to nên cô bé không muốn đi tản bộ, thế nhưng hôm đó trong nhà quá oi bức, cô đành cùng mẹ đến công viên gần đấy để hóng mát.



Kết quả hai mẹ con vừa đi đến công viên thì trời bắt đầu mưa. Mới đầu hai mẹ con định trú tạm ở đình trong công viên, chờ mưa nhỏ lại rồi về, nhưng mưa ngày càng lớn, trên đường đã bắt đầu có nước đọng.



Cuối cùng, Đinh Hiểu Manh đưa ra đề nghị về nhà luôn thôi! Nếu không mưa càng lớn sợ sẽ bị kẹt ở đây. Nhưng không ai nghĩ rằng, trên đường trở về, Đinh Hiểu Manh phát hiện nước dưới chân càng lúc càng sâu, đã lên đến bắp chân mình.