Người Tìm Xác

Chương 364 : Trên đường gặp hắc điếm

Ngày đăng: 05:39 30/04/20


Vừa nghe Đinh Nhất nói thế, tôi lập tức tỉnh cả ngủ, bên tai lại vang lên toàn là tiếng nức nở thê thảm…



“Sao lại thế này?” Tôi nhỏ giọng hỏi Đinh Nhất.



Đầu tiên anh ta lắc đầu với tôi, sau đó nhẹ tay nhẹ chân xuống giường đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc! Có thể làm Đinh Nhất lộ ra loại vẻ mặt này, nhất định là anh ta nhìn thấy cái gì đó cực kỳ nguy hiểm.



Nghĩ đến đây lòng tôi khó chịu cứ như bị mèo cào, một mặt tò mò Đinh Nhất đến cùng đã nhìn thấy gì, nhưng về mặt khác lại sợ thứ không biết là gì ở ngoài cửa sổ kia. Do dự một lúc, tôi không nhịn được lòng hiếu kỳ đi tới bên cạnh Đinh Nhất nhìn ra bên ngoài…



Chỉ thấy dưới đèn đường tối tăm ngoài cửa sổ, một đám người không biết là dạng thế nào đang đi tới đi lui. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ phần lớn đều rất mỏng manh, không biết còn tưởng là buổi tối rời giường vào WC rồi đi lạc đường chăng?



Nhưng tôi nhìn kỹ càng cả buổi, vẫn không rõ việc này có gì phải sợ, vì thế nhỏ giọng hỏi Đinh Nhất: “Bọn họ ở dưới làm gì thế?”



Không ngờ Đinh Nhất lại dùng sắc mặt lo lắng nói: “Những người này đang tẩu hồn, chỉ sợ là quán cơm chúng ta ăn vừa nãy có vấn đề…”



“Tẩu hồn? Tẩu hồn là có ý gì?” Tôi nghi hoặc hỏi anh ta.



Đinh Nhất vừa đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ vừa giải thích cho tôi: “Tẩu hồn và mộng du không khác gì nhau, nhưng còn nghiêm trọng hơn mộng du nhiều, đây là tà thuật do người thạo nghề làm ra, chắc là để giết người cướp của…”



Nói đến đây Đinh Nhất chỉ một ngón tay ra ngoài cửa sổ nói: “Cậu xem đó là ai?!”
Triệu Hải Phong nghe xong càng mang vẻ sợ hãi hơn, thậm chí còn nói: “Cũng may dọc đường này có các cậu đi cùng, bằng không khẳng định là lần này tôi không thể quay về rồi…”



Đoạn đường còn lại tôi và Đinh Nhất đều mở to hai mắt không dám ngủ, bởi vì quỷ mới biết thằng cha kia có thể thật sự đuổi theo hay không, rốt cuộc khi nãy Đinh Nhất đã làm hỏng pháp khí hại người của gã rồi!



Cuối cùng, ba người chúng tôi đón mặt trời mọc buổi sáng sớm trong bầu không khí căng thẳng, khi tôi nhìn thấy ánh sáng mặt trời dâng lên từ phía Đông, trái tim của tôi và Đinh Nhất đều như được đặt lại vị trí cũ, bởi vì dù là đồ vật tà ma nhưng chỉ cần gặp ánh mặt trời thì cũng không chống lại nổi.



Bởi vì đêm qua không ngủ, đến giữa trưa ba người chúng tôi đã mệt đến sắp không chịu được! Vì lý do an toàn, chúng tôi quyết định đậu xe ở khu phục vụ đường cao tốc, sau đó chợp mắt một lát, dù sao từ sau nửa đêm ngày hôm qua cũng chạy được một đoạn đường dài rồi.



Kết quả chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát như vậy thế mà tôi còn nằm mơ, trong mơ Chiêu Tài đi đến bên cạnh tôi cười mà không nói, tôi hỏi chị cái gì chị ấy cũng không trả lời, chỉ đi vòng quanh tôi vài vòng, sau đó xoay người rời đi!



Tôi giật mình một cái tỉnh lại trên xe, tưởng tượng đến giấc mơ vừa rồi, trong lòng tôi lờ mờ hơi bất an. Vì thế tôi bèn lấy di động ra gọi điện thoại cho Chiêu Tài, kết quả điện thoại đổ chuông cả buổi cũng không có người bắt máy.



Đinh Nhất thấy vẻ mặt của tôi không đúng nên hỏi tôi làm sao vậy? Tôi bèn kể lại giấc mơ vừa rồi cho Đinh Nhất, anh ta nghe xong thì giơ tay xoa bóp đầu tôi và nói: “Có phải ngủ đến lú người hay không? Một giấc mơ cũng coi là thật?”



Tôi ngẫm lại cũng phải, có lẽ đây là giấc mơ thôi? Rốt cuộc có một quãng thời gian không gặp Chiêu Tài rồi, mơ thấy chị ấy cũng không kỳ quái. Chị ấy không nghe điện thoại của tôi cũng có thể là do đang bận gì đó! Tôi tự an ủi mình trong lòng.



Tuy nói như vậy, nhưng lòng tôi lại luôn không yên tâm, đoạn đường còn lại tôi đều như mất hồn. Cuối cùng khi xe chúng tôi chạy đến nhà tang lễ mà chị Bạch đã liên hệ sẵn từ trước, tôi bàn giao đơn giản ít công việc, rồi lập tức chạy đến nhà Chiêu Tài.