Người Tìm Xác
Chương 369 : Bà nội hồ Ly báo mộng
Ngày đăng: 05:39 30/04/20
Qua năm mới, hôm mùng hai Tết, bà cố mang con trai, cũng là ông nội của chú về nhà mẹ đẻ, còn lại một mình ông cố ở nhà trông nhà.
Nhưng cụ ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, bèn muốn lên xem thử bẫy mình đặt trên núi, có thể dính con thú hoang nào hay không. Kết quả vừa mới ra khỏi cửa đã nghe tiếng khóc vang trời dậy đất ở đầu làng phía Đông, nhón chân ngó thử, phát hiện phía Đông vây quanh một đám người, lúc ấy cụ còn nghĩ cái gì thế nhỉ? Gia đình nào mùng hai về thăm nhà mà có động tĩnh lớn như vậy?
Đi qua xem thử, hoá ra lại là nhà Lưu Tam ở đầu làng đông! Chỉ thấy bên ngoài sân nhà hắn vây quanh một đám người, đều đang nhìn vào sân chỉ trỏ nghị luận gì đó. Bởi vì cùng một làng, cho nên ông cố đều quen biết cả, vì thế bèn đi qua hỏi thăm bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Hàng xóm nhà Lưu Tam là thím Lý nói cho cụ biết, vốn dĩ lão già Lưu Tam cư xử kém, tết nhất lễ lạc người trong làng cũng không có một ai thích đến nhà lão thăm hỏi, càng sợ lão đến nhà mình thăm viếng, cho nên mùng một Tết mọi người đều sẽ trốn tránh người nhà họ Lưu.
Mùng một Tết năm nay cũng không ngoại lệ, nhưng điều làm thím Lưu thấy kỳ quái chính là, cả ngày mùng một Tết mà nhà Lưu Tam đều không có người ra khỏi cửa, càng không thấy có người đi lại ở trong sân, cảm giác giống như trong nhà không có ai vậy.
Đến tận mùng hai Tết, cậu em vợ của Lưu Tam thấy chị gái chậm chạp không về nhà mẹ đẻ, bèn chạy đến nhà chị xem thử có chuyện gì, nhưng hắn đứng ở ngoài cửa lớn gõ cửa cả buổi cũng không thấy bên trong có người ra.
Ngày thường cậu em vợ của Lưu Tam đã làm không ít mấy chuyện leo nóc nhà, cho nên gấp gáp nhảy lên bờ tường nhà chị gái, bay vào trong sân. Kết quả khi hắn đẩy cửa nhà anh rể và chị ra thì thấy… Bà nội tôi ơi! Cả nhà lớn nhỏ năm người, tất cả đều treo cổ ở trên xà nhà trong phòng chứa lúa!
Dù nói ngày thường lá gan của cậu em vợ Lưu Tam có to đến đâu, lúc này cũng bị dọa tè ra quần, té lăn bò càng bỏ chạy ra khỏi nhà Lưu Tam. Khi ấy người mấy nhà chung quanh đang ở trong nhà ăn cơm trưa! Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng hét lên thảm thiết, chết người rồi! Tất cả đều chết rồi!
Đang tết nhất mà nghe thế khiến lòng người khiếp sợ, thế là đều ào ào đi ra cửa nhà nhìn xem xảy ra chuyện gì! Lúc này mới có một màn lúc đầu ông cố nhìn thấy kia…
Tôi đi qua đó xem, phát hiện có một con hồ ly đỏ rực như lửa ngồi trên một cục đá lớn dưới tàng cây. Chỉ thấy miệng nó lúc đóng lúc mở, ấy thế mà có thể phát ra tiếng người!
Tuy rằng lòng tôi rất hoảng hốt, nhưng lại không sợ hãi gì, giống như biết nó sẽ không làm hại mình vậy.
“Người… biết cháu ư?”
Hồ ly lửa gật đầu nói: “Ta nghe Trang Hà nhắc đến cậu, nó là cháu trai của ta…”
Thì ra vị này còn là cô của Trang Hà, vậy tôi nên gọi bà ấy là gì đây? Đang nói thầm ở trong lòng thì nghe nó cười ha hả nói: “Cứ gọi ta là bà nội Hồ đi! Dù sao tính từ phương diện nào cậu cũng đều chẳng chịu thiệt!”
Sau khi nghe thế tôi bèn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bà nội Hồ…”
Bà nội Hồ nghe xong gật đầu rất hài lòng: “Nghe nói cậu muốn cứu mạng một người?”
Tôi vội gật đầu nói: “Đúng! Chị ấy là chị gái ruột của cháu, mắc bệnh rất nghiêm trọng, nếu cứ để ở bệnh viện điều trị, đoán chừng không qua được năm mới… Bà nội Hồ, bà có thể cứu chị ấy không ạ?”