Người Tìm Xác
Chương 380 : Trang hà xuất hiện
Ngày đăng: 05:39 30/04/20
Tôi cũng không ngờ rằng tên này lại có thể đuổi kịp tôi nhanh như vậy, xem ra muốn trốn khỏi anh ta thì khó rồi. Tôi thầm tính toán, nếu như giao tranh chính diện với người kia thì có bao nhiêu phần thắng?
Nhưng đương nhiên khả năng là con số không, bởi vì tôi hiểu rõ, cô gái gầy yếu trên máy bay kia sức mạnh chẳng có bao nhiêu, mà mấy người đàn ông trưởng thành phải cùng hợp sức mới miễn cưỡng đè được người lại.
Còn người trước mắt, có thể nói là cao lớn vạm vỡ, coi như hắn là một người bình thường, tôi cũng không đánh lại được, chưa nói đến việc đây còn là con rối bị người ta điều khiển!
Đột nhiên, tôi giống như nghe được tiếng Đinh Nhất thì thầm bên tai, nhưng tôi nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng anh ta đâu. Lúc đó tôi đột nhiên nhớ ra, điện thoại trong túi quần vẫn đang kết nối, hóa ra là Đinh Nhất gọi tôi trong điện thoại.
Tôi vội cầm điện thoại lên, nghe thấy Đinh Nhất lo lắng hỏi: “Tiến Bảo? Cậu ở đâu? Tiến Bảo? Tôi đã đến chỗ siêu thị cậu vừa nói! Bây giờ đi đâu tiếp?”
Nghe được tiếng của Đinh Nhất, tôi cảm thấy an tâm không ít, bèn nói với anh ta: “Tôi cũng không biết bây giờ tôi ở đâu, anh chờ chút tôi chuyển vị trí cuối cùng cho anh!”
Nói xong tôi cúp điện thoại, gửi vị trí cho Đinh Nhất, nhưng điện thoại lúc nãy còn kết nối được giờ đã không còn tín hiệu! Bà nó, sớm biết thế tôi đã không tắt điện thoại! Tín hiệu không có thì phát vị trí cái rắm gì?
Thấy tên kia đã nhanh chóng đến gần, mà phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tôi nhìn lại phát hiện tên chủ tiệm đáng chết kia cũng đuổi đến.
Đúng là phía trước có mai phục, phía sau có truy đuổi, xem ra hôm nay là kiếp nạn không tránh khỏi của Trương Tiến Bảo tôi rồi! Trước đây dù gặp phải tình huống nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần có Đinh Nhất bên cạnh thì tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ phút này phải đối mặt một mình, hôm nay mặc kệ sống hay chết đó đều là số mệnh của Trương Tiến Bảo tôi.
Nghĩ vậy, tôi hét lên với tên chủ tiệm kia: “Vị đại ca kia, anh chờ chút đã! Trước khi anh động thủ, chúng ta không phải nên nói rõ ràng một chút sao, tránh để giết lầm người vô tội!”
“Vậy làm sao anh biết tôi gặp nguy hiểm?” Tôi thắc mắc hỏi.
Trang Hà nhún vai nói: “Cô tôi nói bảo bối của mình gặp nạn, bảo tôi ra ngoài cấp cứu, nhưng tôi không ngờ cục cưng quý giá của cô lại là cậu!”
“Ha ha...” Tôi cười khan vài tiếng: “Việc này hơi dài dòng, lần trước lúc tôi về Đông Bắc, có cầu xin bà ấy một chuyện, sau đó u u mê mê đồng ý sau này sẽ tiếp nhận viện Tiên gia.”
Trang Hà cười nói: “Việc này tôi biết, cậu cũng đừng ngại, xem ra duyên phận của tôi và cậu đúng là không cạn! Cậu có biết sau phiên của cô sẽ đến ai tiếp nhận Tiên gia không?”
“Không phải là anh chứ?” Tôi thuận miệng nói.
Không ngờ Trang Hà lại gật đầu nói: “Chúc mừng cậu, chính xác!”
“Đây chính là nguyên nhân anh nhiều lần cứu tôi à?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Nhưng lần này Trang Hà lại lắc đầu nói: “Cái này thì không phải, duyên phận của cậu và tôi không chỉ có những thứ này...”
Thấy anh ta cố ý không nói, tôi cũng không hỏi nữa, tôi biết tính của Trang Hà, nếu anh ta muốn thì sẽ chủ động nói.