Người Tìm Xác

Chương 392 : Đám cưới không hoàn hảo

Ngày đăng: 05:40 30/04/20


Đừng tưởng rằng số tiền hàng triệu, hàng chục triệu kia tiêu cả đời cũng không hết! Thế còn phải xem anh xài như thế nào, nếu thật sự muốn hoang phí thì chỉ một ngày cũng có thể tiêu hết rồi. Những người nông dân này trước kia trong tay không có tiền, nhưng vẫn còn có đất, đến mùa thu hoạch bán đi là lại có tiền, tóm lại họ được đảm bảo thu hoạch dù mùa hạn hay mùa lụt. Nhưng bây giờ thì sao? Tiền dùng hết rồi là hết thôi.



Cho nên việc đền bù một lần này nhìn bề ngoài thì có vẻ những người nông dân này được lợi, nhưng xem xét về lâu về dài, thì chẳng qua là trả trước tiền của chính anh thôi…



Có một ngày sau đó một tháng, chú Lê gọi điện thoại tới nhắc Lưu Định Hải thanh toán nốt số tiền còn lại, mấy ngày sau tôi thấy chú ấy gửi một khoản tiền vào trong tài khoản ngân hàng của tôi.



Tôi nhìn mà không tin vào mắt mình: “Không phải chứ, nhanh như vậy mà ông ta đã cầm được khoản thừa kế kia rồi à?”



Chú Lê cười ruồi và nói: “Chắc là có người ra mặt hỗ trợ thôi, một ngày mà ông ta không lấy được quyền thừa kế của chú hai nhà ông ta, thì mảnh đất kia cũng không thể ký tên để khởi công rồi.”



Tôi thấy khả năng này đúng là rất lớn! Nói gì thì nói việc này cũng là làm cho dân, nên cũng phải đơn giản hóa thủ tục hành chính, mà trên thực tế thì nó cũng có lợi cho việc triển khai công việc của phía bên kia, đây đúng là cả hai cùng có lợi!



Vào tháng ba năm nay, Chiêu Tài và bác sĩ Triệu bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, tôi là em vợ xịn cũng phải bận rộn giúp đỡ họ. Trước đó, tôi muốn đem tất cả tiền tiết kiệm của mình ra mua một căn hộ nhỏ cho Chiêu Tài, nhưng con nhóc chết tiệt kia lại không đồng ý.



Bác sĩ Triệu cũng tỏ vẻ chuyện nhà cửa không cần em vợ là tôi phải lo lắng, phòng cưới của họ đã sắp xếp xong rồi! Tôi nghe xong mà nóng nảy: “Sao anh không nói sớm? Ít nhất cũng phải để chú Lê đến nhìn qua xem phong thủy có vấn đề gì không chứ?”



Nhưng bác sĩ Triệu lại cười nói: “Anh là bác sĩ nên không tin những thứ đó, có đôi khi càng không tin thì những chuyện đó sẽ càng không tìm tới mình…”
Nhưng mà hai người này lại đi Nga, lúc đến St. Petersburg còn đắc ý gửi ảnh về cho tôi! Kết quả đến hôm sau trên báo đài đều đưa tin nói tàu điện ngầm ở St. Petersburg bị khủng bố nổ boom, chết rất nhiều người!



Tôi nghĩ thầm sao hai tên này không thể khiến người ta bớt lo được nhỉ, đi tuần trăng mật thôi cũng có thể gặp được chuyện xui xẻo! Tuy rằng lúc ấy tai qua nạn khỏi, nhưng bọn họ cũng vội vàng kết thúc kỳ trăng mật lần này.



Biết họ đã bình an vô sự, cuối cùng lòng tôi cũng được thả lại vào trong bụng. Hôm sau tôi nhờ Đinh Nhất lái xe, đưa chúng tôi đến bệnh viện để thím họ đi làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.



Thím họ tôi mấy năm nay trông khỏe hơn nhiều so với lúc trước, nhưng chú tôi vẫn rất lo lắng cho thím, dẫu sao hai người họ không có con cái, nếu một người ra đi sớm thì người còn lại sẽ cô đơn biết bao!



Tôi cũng đã nghĩ kĩ về việc này rồi, sau này dù cho ai trong hai người họ đi trước, tôi đều sẽ đưa người còn lại về ở với mình, nếu không dù tôi có đi tới đâu cũng sẽ không an tâm.



Kiểm tra nhanh chóng có kết quả, hơi kém so với dự đoán của tôi, nhưng lại tốt hơn so với dự đoán của chú họ, về tổng thể thì không có vấn đề gì quá lớn, chỉ có dạ dày không được tốt lắm, viêm nhẹ. Bác sĩ nói bệnh này ngoại trừ uống thuốc, thì còn cần cả điều hòa công việc nữa. Nghe được kết quả này, cuối cùng chú họ tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chú liên tục nói sau này về nhà phải tích cực cho thím ăn mấy món bồi bổ dạ dày mới được.



Thím họ thấy cơ thể mình không có vấn đề gì lớn thì muốn nhanh chóng trở về, thím nói trong nhà còn mười mấy con gà mái đẻ trứng đang phải nhờ hàng xóm trông hộ, không quay về thím không yên lòng. Tôi đành phải mua vé máy bay cho chú thím, để họ cũng được một lần biết mùi vị đi máy bay.



Buổi sáng hôm đó tôi và Đinh Nhất cùng đi tiễn chú thím, đến giữa trưa thì đi đón luôn cặp vợ chồng trẻ từ nước ngoài về.