Người Tìm Xác
Chương 4 : Ánh mắt sắc bén
Ngày đăng: 05:35 30/04/20
Tôi đẩy cửa ra vào của quán trà Xuân Lai, thấy một người đàn ông mặc áo màu đen rộng rãi đang ngồi ở bên trong. Quán trà hôm nay khá vắng khách, chắc đó chính là người đã gọi cho tôi.
Người đàn ông tên Tôn Hưng Nghiệp, anh ta có một cô em gái tên Tôn Hưng Mai, năm nay 18 tuổi, vừa lên đại học năm hai. Vốn cô ấy phải về nghỉ hè từ một tháng trước, nhưng khi nhận được cuộc gọi cuối cùng thông báo mình sắp về đến nhà, thì cô ấy mất tích, đến nay không biết sống chết thế nào.
Vài ngày trước, mẹ của Tôn Hưng Nghiệp đột nhiên mơ thấy con gái mình về báo mộng, nói cô ấy ở bên ngoài lạnh quá, trên người không có mảnh vải che thân. Khi tỉnh dậy, bà cảm thấy chuyện này rất bất thường, cho rằng con gái đã lành ít dữ nhiều.
Bên phía cảnh sát cũng đã tìm hơn một tháng nay nhưng không có kết quả gì, cho nên bọn họ mới nhờ người tìm được thầy Lê. Thầy Lê bói cho em gái của Tôn Hưng Nghiệp một quẻ, nói sợ rằng em gái anh ta đã không còn nữa, việc cấp bách bây giờ là phải tìm thi thể được của cô gái để đem về chôn cất tử tế.
Chuyện này nói nghe thì dễ, nhưng cảnh sát vùng đó đã huy động hơn trăm người tìm kiếm ở trong vùng và phụ cận, thế nhưng vẫn không tìm thấy Tôn Hưng Mai, công tác tìm kiếm càng lúc càng khó khăn. Cuối cùng nhờ thầy Lê cho Tôn Hưng Nghiệp số điện thoại của tôi, anh ta mới tìm đến tôi.
Tôi nghe Tôn Hưng Nghiệp trình bày xong, lúc này mới nhớ ra chú Lê đã gặp mình mấy ngày trước. Tôi vốn tưởng ông ấy là tay chân của tổng giám đốc Quảng, nhưng bây giờ nghe Tôn Hưng Nghiệp nói thì mới biết ông ấy là người lợi hại như thế.
Tôn Hưng Nghiệp nóng lòng muốn tìm em gái mình, anh ta hứa nếu tôi có thể giúp gia đình tìm được em gái thì sẽ trả cho tôi ba vạn tiền công, nếu không tìm được, bọn họ cũng sẽ trả tiền lộ phí và ăn ở cho tôi.
Tôi hỏi nhà anh ta ở đâu? Có xa đây không?
Tôn Hưng Nghiệp nhìn tôi một lúc rồi nói: “Nhà tôi ở Nhã An, Tứ Xuyên.”
Lúc đang cúi đầu ăn mấy xiên thịt, đột nhiên tôi cảm giác có một ánh mắt sắc bén phóng tới từ xa. Tim tôi giật thót, nhanh chóng quay lại nhìn! Nhưng chỗ này có quá nhiều người, thế nên rất khó phát hiện ra chủ nhân của ánh mắt vừa rồi là ai.
Từ bé đến giờ, tôi vẫn luôn tin vào cảm giác của mình, mặc dù không biết ánh mắt kia là thiện hay ác, nhưng tôi dám chắc chắn kẻ đó đang nhắm vào mình.
Kiểu người bình thường như tôi ra ngoài mà bị người ta để ý cũng không phải là chuyện tốt. Nghĩ tới đây, tôi vội vàng tính tiền rồi bỏ đi. Khi trở về phòng, tim tôi vẫn còn đập thịnh thịch, qua màn cửa sổ, tôi lén nhìn người đi đường ở bên dưới nhưng không phát hiện điều gì kỳ lạ.
Một đêm không mộng, vốn tôi đang ngủ khá ngon lành, thế nhưng không biết có phải vì ăn quá nhiều đồ cay hay do đệm quá ẩm mà nửa đêm tôi phải đi vệ sinh mấy lần, làm giấc ngủ không tốt chút nào.
Sáng sớm hôm sau, chưa tới tám giờ mà Tôn Hưng Nghiệp đã đến. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh ta, em gái mình không biết sống chết thế nào, nóng vội muốn biết kết quả là chuyện rất bình thường. Tôi và Tôn Hưng Nghiệp ăn sáng một cách đơn giản, sau đó lái xe đến nhà anh ta…
Nhà Tôn Hưng Nghiệp có hai tầng, phía trước là một xưởng nhỏ sản xuất linh kiện xe gắn máy, phía sau là chỗ để các loại bán thành phẩm đã được hoàn thành, xem ra gia cảnh của anh ta cũng rất khá.
Cha mẹ Tôn Hưng Nghiệp đều là nông dân bình thường, thấy anh ta đưa tôi tới, cả hai cùng nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe… Bị bọn họ nhìn một cách đầy hy vọng như vậy, trong lòng tôi bỗng không nắm chắc lắm.
Phòng của Tôn Hưng Mai nằm ở tầng hai, trước khi đến, tôi đã nói với Tôn Hưng Nghiệp, rằng tôi cần một vật mà lúc ở nhà cô ấy yêu thích nhất để có thể tìm người. Tôn Hưng Nghiệp lại nói anh ta cũng không hiểu rõ cô em gái này lắm. Ngẫm lại thấy cũng đúng, năm nay Tôn Hưng Nghiệp đã hơn 30 tuổi rồi, mà em gái của anh ta chỉ mới 18, giữa hai người có sự chênh lệch về tuổi tác và thế hệ rất lớn.