Người Tìm Xác

Chương 404 : Thợ mỏ mất tích

Ngày đăng: 05:40 30/04/20


Lão Triệu thấy tôi hỏi, đẩy gọng kính nói: “Anh có một người bạn học cùng cấp ba tên là Tống Vĩ, vị này là anh của anh ấy, Tống Nghiêm, anh tìm cậu vì muốn nhờ cậu giúp anh Tống tìm em trai anh ấy, cũng là bạn học của2anh, Tống Vĩ.”



Tống Vĩ sau khi tốt nghiệp đại học, thi công chức vào một mỏ than thuộc sở hữu nhà nước ở Liêu Ninh, làm nhân viên an ninh. Lúc đó mấy người lão Triệu đều cảm thấy Tống Vĩ đến một mỏ than nhà nước nhỏ làm công nhân5có chút tiếc nuối.



Nhưng Tống Vĩ lại nói muốn làm từ nhỏ đi lên, anh ta cũng đang ôn luyện chuẩn bị thi lên kỹ sư an toàn của mỏ than, dù sao công việc gì cũng không thể làm lớn ngay được?!



Người nhà Tống Vĩ lúc ấy cũng rất không6yên tâm để anh ta làm công việc đó, bởi vì làm nhân viên an ninh mặc dù không phải chui vào hầm làm việc như công nhân, nhưng vẫn phải ở dưới hầm cùng với họ, cho nên mức độ nguy hiểm so với công nhân mỏ than cũng không5khác bao nhiêu.



Nhưng vì Tống Vĩ nói mỏ than này là của nhà nước, rất chính quy, an toàn sản xuất rất nghiêm khắc, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.



Không ngờ một năm trước, Tống Vĩ gọi điện cho Tống Nghiêm, giọng có chút sợ hãi. Anh Tống hỏi anh3ta làm sao? Có phải công việc xảy ra chuyện gì không? Thế nhưng Tống Vĩ lại chuyển đề tài, không chịu nói thẳng.



Đến một đêm, anh Tống đột nhiên nhận được điện thoại của em trai, trong điện thoại Tống Vĩ lộ vẻ bối rối, nói mình không muốn làm ở đây nữa, muốn đổi việc khác.



Anh Tống vội hỏi anh ta, có phải trong công tác để xảy ra chuyện gì sơ xuất không? An toàn của mỏ than dù lớn hay nhỏ, nếu làm không tốt đều có thể ngồi tù! Thế nhưng Tống Vĩ lại nói không phải, cuối cùng anh ta ấp úng nửa ngày mới nói chuyện quái lại xảy ra ở dưới hầm thời gian gần đây.
Lãnh đạo quyết định thành lập một tổ điều tra tai nạn, sau đó cho dừng sản xuất một tuần, điều tra chuyện này rõ ràng! Lúc đó với sản lượng than đá sản xuất hằng ngày của họ, dừng một ngày tổn thấy rất lớn chứ đừng nói là một tuần!



Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ đã có hai công nhân mất tích, nếu lại xảy ra nữa thì sẽ có ngày trở thành chuyện lớn, chờ người khác đến chất vấn điều tra không bằng tự mình tranh thủ thời gian điều tra tự cứu mình trước!



Bởi vì Tống Vĩ là nhân viên an ninh đầu tiên của nhóm công nhân có người mất tích, nên đương nhiên anh ta là một thành viên trong tổ điều tra. Tổ điều tra của họ có mười hai người, ngoại trừ mấy người lãnh đạo cao cấp trong công ty còn có mấy nhân viên kỹ thuật cốt cán.



Những người này mang theo rất nhiều dụng cụ đo đạc xuống hầm, hi vọng có thể sớm tìm được nguyên nhân hai người thợ mỏ kia mất tích. Mặc dù lúc đó không phải là lần đầu tiên Tống Vĩ xuống hầm này, nhưng lần này lại có cảm giác rất khác biệt, đặc biệt là khi anh ta đứng ở chỗ sâu nhất của hầm mỏ, bên tai luôn mơ hồ nghe thấy tiếng hàng ngàn, hàng vạn người đang gào thét.



Nhưng lúc cẩn thận lắng nghe, lại không nghe được gì! Anh ta nhìn đám nhân viên kỹ thuật đang chỉnh sửa dụng vụ, còn mấy lãnh đạo cũng đang đứng đó xem. Chỉ có một mình anh ta đứng ở đấy, sững sờ nhìn xung quanh, trong chốc lát Tống Vĩ có cảm giác nơi ngày không phải là hầm mỏ, mà là một con đường dẫn đến Địa Ngục…



Thế nên tối hôm đó sau khi lên khỏi hầm, Tống Vĩ mới gọi điện cho anh mình, có ý định thôi việc. Nhưng lúc đó Tống Nghiêm không hiểu được tâm trạng của Tống Vĩ, dù sao anh cũng không xuống hầm mỏ, không biết cảm giác ở sâu dưới lòng đất đó như thế nào.



Cho nên Tống Nghiêm lúc ấy chỉ khuyên em trai vài câu, bảo anh ta đừng sốt sắng, có lẽ vì có hai người mất tích nên mới sinh ra ảo giác như vậy thôi. Hơn nữa, dù sao bây giờ cũng đã ngừng sản xuất, nếu không điều tra ra được nguồn gốc vấn đề chắc chắn sẽ không thể tùy tiện hoạt động trở lại, nên bảo anh ta chờ trước đã, đừng xúc động nhất thời mà quyết định sai lầm.