Người Tìm Xác
Chương 420 :
Ngày đăng: 05:40 30/04/20
Lúc này, một viên cảnh sát đề nghị dùng lửa thiêu, nhưng Nguyên Lỗi không đồng ý: “Không được! Bên dưới toàn than đá, dùng lửa thiêu là hạ sách.”
Một sĩ quan cảnh sát vũ trang khác nói: “Hay lấp kín nó ở nơi nào đấy?”
La Hải lắc đầu: “Không lấp kín được đâu, anh cũng nhìn thấy cái hang lớn ở trong đoạn2phim rồi đấy, vách hang giống như bị thứ gì đó ăn mòn mà thành, chứ không phải do thiên nhiên tạo nên. Hẳn là do con trùng chúa có vóc dáng lớn nhất kia sử dụng dịch axit ăn mòn tạo nên, chúng ta không thể giam chúng vào một nơi nào đó được!”
Nguyên Lỗi bỗng nói: “Nếu chúng là côn trùng, vậy5chúng ta dùng thuốc trừ sâu có được không?”
Bí thư Vương vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Chưa nói đến chuyện dùng loại thuốc trừ sâu nào có thể giết chết được một con quái vật lớn như vậy, nếu lỡ sau này nó có thể gây ra tai họa ô nhiễm mạch nước ngầm thì sao? Một thứ kịch độc to6lớn như vậy không phải là chuyện đùa!”
Sau khi nghe xong, tất cả đều không lên tiếng, tôi lầm bầm: “Thật là, cái này không được, cái kia cũng không được! Chẳng lẽ lại muốn dùng người sống tạo thành đội cảm tử vác súng đi đánh quái vật à?”
Không ngờ Lý Dã ở đối diện nghe thấy lại vỗ bàn và nói: “Nếu5thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt thì chỉ có thể làm như vậy thôi!”
Thế là có ý gì? Họ thực sự muốn lập một đội cảm tử à? Tôi vội vàng nói: “Tôi chỉ nói chơi vậy thôi, đề nghị này quá trẻ con, coi như tôi chưa hề nói gì cả…”
Lý Dã nghiêm nghị nói: “Không, vì sự an toàn3của quần chúng nhân dân, nếu tình thế bắt buộc, chúng ta phải làm thế!”
Kết quả không cần nói cũng biết, vẫn là bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại. Vì lo lắng cho những người lính ở bên dưới, chúng tôi cũng không quay trở về khách sạn mà ngủ tạm một đêm trong xe, đến tảng sáng ngày hôm sau, những người lính đi xuống vẫn không có một ai quay trở lại…
Cuối cùng Lý Dã thực sự không gánh được nữa mới xin chỉ thị của cấp trên, hỏi xem có thể để chúng tôi đi xuống cứu người được không? Đến tận chiều tối chúng tôi mới nhận được câu trả lời, họ nói có thể, nhưng muốn chúng tôi phải ký một thỏa thuận bảo mật.
Chú Lê nghe mà râu ria dựng cả lên, nhưng cũng đành phải như vậy, người ta là lãnh đạo, bảo ký cái gì thì cứ ký đi! Sau đó chú Lê bấm ngón tay tính toán một lúc lâu mới nói với Lý Dã và Nguyên Lỗi: “Hai vị lãnh đạo, sáng ngày mai chúng tôi sẽ xuống dưới, thời cơ đêm nay không được, có xuống cũng chỉ chịu chết!”
Hai người họ nhìn nhau, cuối cùng không ai nói một lời nào. Trở về khách sạn, phục vụ báo với chúng tôi hôm nay có cuộc điện thoại từ bệnh viện mỏ than gọi tới, bên kia dặn khi nào chúng tôi về thì gọi sang đấy.
Tôi nghĩ ngay đến Hàn Cẩn, lúc trước chúng tôi đã đồng ý để cô ta cùng đi, giờ chắc phải gọi lại cho cô ta. Chú Lê thấy tôi muốn gọi điện cho Hàn Cẩn, thì bảo tôi hỏi cô ta xem ngày mai cần chuẩn bị những thứ gì?
Hàn Cẩn tiếp điện thoại của tôi, cô ta không hề bất ngờ như thể biết tôi sớm muộn gì cũng phải gọi lại vậy. Tôi nói với cô ta chuyện ngày mai mình sẽ phải xuống dưới hầm mỏ một lần nữa, nếu cô ta muốn thì đi cùng chúng tôi luôn!
Hàn Cẩn cười khanh khách: “Nghe giọng điệu của cậu hình như rất không tình nguyện nhỉ!”
Tôi nổi giận: “Tôi sợ nếu cô chết thì phí công tôi cực khổ đưa cô từ dưới mỏ lên ấy!”