Người Tìm Xác

Chương 435 :

Ngày đăng: 05:40 30/04/20


GSau khi Lý Tú Anh thấy cẳng chân mình bị đá va gãy, muốn nhờ đồng nghiệp Ngọc Lan đỡ cô chạy tiếp, nhưng giơ tay kéo mới phát hiện vừa rồi chạy vội vàng nên cả hai đã bị tách ra!



Lý Tú Anh bắt đầu hoảng sợ, bên cạnh không có ai giúp cô được, trên đầu còn có đá to đá nhỏ liên tục rơi xuống. Cuối cùng cô2chỉ có thể mặc cho số phận quỳ rạp trên mặt đất, không dám di chuyển lung tung.



Thời gian phảng phất như qua một thế kỷ, mặt đất đang gầm gào mới coi như khôi phục một chút yên ả. Lúc này Lý Tú Anh nghe thấy chung quanh có người kêu gọi, có người kêu rên, còn có người khóc thút thít… Cô cố gắng bò dậy khỏi mặt đất,5muốn nhìn xem xung quanh đã biến thành thế nào.



Vừa nhìn mới phát hiện, phong cảnh tươi đẹp của Ngân Hán Câu giờ đã bị tàn phá, Tiểu Long Đàm nước xanh như ngọc đã bị đá trên núi trút xuống vùi lấp, thành một bãi đá vụn.



Đột nhiên, Lý Tú Anh thấy một chiếc giày cách chỗ mình không xa, cô cố gắng bò qua nhìn, phát hiện lại là6chân của một người, giày trên chân quen như thế, không phải Ngọc Lan thì ai?



“Ngọc Lan! Ngọc Lan!” Lý Tú Anh gọi tên cô ta, nhưng người phía dưới lại không có tí phản ứng nào cả. Cô thử lật cục đá đè trên người Ngọc Lan ra, nhưng mới đẩy vài cái thì cô phát hiện thân trên của Ngọc Lan đã bị một tảng đá lớn trên núi5rơi xuống đè bẹp rồi.



Nỗi hoảng sợ quá lớn làm Lý Tú Anh ngồi ở đó cả buổi cũng không động đậy được, đến khi cô nghe thấy có người kêu: “Những người may mắn còn sống tập trung lại đây! Mọi người nhìn xem người bên cạnh mình có ai bị thương hay không, cùng giúp nhau đỡ sang đây tập trung!”



Lúc này Lý Tú Anh đã đau đến mức3đổ đầy mồ hôi lạnh, thật sự không có sức đi đến chỗ có âm thanh truyền đến. Cũng may phía sau cô có hai công nhân vừa rồi ăn cơm của cô nhận ra, vì thế bọn họ khiêng Lý Tú Anh đến chỗ truyền ra âm thanh để tập hợp.
Đêm đó Lý Tú Anh vì lo máy bay có thể đến bất cứ lúc nào, nên căn bản không dám ngủ, hơn nữa bản thân cô mất máu quá nhiều, cũng sợ mình một khi ngủ sẽ không tỉnh được. Đáng tiếc đến khi mấy đống lửa trại cháy tàn rồi, họ vẫn không chờ được máy bay trực thăng lên cứu viện…



Buổi sáng hôm sau chưa đến 6 giờ, gần đó đã xảy ra vài cơn dư chấn rất nhỏ, đá phía trên rơi xuống làm mọi người đang nửa mơ nửa tỉnh bị doạ tỉnh lại, cả đám đều nhìn nhau kinh hoàng, xem ra trong khoảng thời gian ngắn họ sẽ không đợi được máy bay trực thăng lên cứu viện!



Gần hai mươi người sống sót còn lại dần dần bắt đầu lo âu, không phải đã nói buổi tối sẽ tới ư? Sao mà trời đã sáng còn chưa nhìn thấy bóng dáng máy bay đâu? Nếu tiếp tục chờ nữa, lỡ như trong lúc đó lại có một trận động đất quy mô lớn thì làm sao đây? Chẳng lẽ để cho chúng ta ở đây chờ chết sao?



Căng thẳng, lo âu, bất an đủ loại cảm xúc lan tràn trong lòng họ, mỗi người đều hận sao không thể mọc cánh bay ra ngoài!



Cuối cùng, vẫn là chủ nhiệm Lưu ra quyết định, nhân lúc tình hình ở đây còn chưa trở nên quá xấu, mọi người cần nghĩ cách rời khỏi đây… Nhưng hiện giờ có một vấn đề lớn bày ra trước mặt mọi người, đó chính là Lý Tú Anh bị thương nặng phải làm sao?



Vết thương ở chân trái của cô quá nặng, căn bản không có khả năng tự đi xuống núi, nhưng trong những người may mắn còn sống, phần lớn đều là du khách tới đây chơi, không có mấy người trẻ tuổi, vóc dáng Lý Tú Anh lớn, người lại nặng, mấy du khách vừa tìm được đường sống trong chỗ chết kia sao có thể sẵn lòng thay phiên nhau khiêng cô xuống núi?



Tuy rằng lúc ấy chủ nhiệm Lưu làm một ít động viên tư tưởng cho mọi người, để mọi người không vứt bỏ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, cùng nhau thay phiên khiêng Lý Tú Anh xuống núi, nhưng trong những người này, vẫn có số ít người chỉ ra rõ ràng, bản thân có thể đi xuống núi đã không dễ dàng, lại còn mang theo một người bị thương nặng như vậy, đó căn bản là chuyện không thể.