Người Tìm Xác

Chương 44 : Resort vũ đô hoa viên

Ngày đăng: 05:35 30/04/20


Sau khi nhận được túi xách, chuyện đầu tiên tôi muốn làm là tìm xác của mợ Anh Tử. Vì muốn vạch trần sự thật, thì phải đưa được thi thể ra ngoài ánh sáng trước đã.



Tôi nói những chuyện mình biết với chú Lê, chú trầm tư một lúc rồi nói: “Nghiệp chướng! Nếu thằng súc sinh kia bị bắt trong lần giết người đầu tiên, chắc Lữ Tuyết Đan đã không phải chết.”



Tôi nghe xong thì thầm cười lạnh, ông trời nào có nhân từ như vậy, không thì sao trên đời lại nhiều cái nếu như đến thế.



Nhưng tôi luôn tin rằng, kẻ làm chuyện xấu sẽ sớm gặp báo ứng, chỉ là chưa đến lúc đó thôi! Tuy chuyện đã nhiều năm rồi, nhưng vẫn bị tôi bắt gặp. Tôi tin mình là báo ứng của gã…



Trưa hôm đó, chúng tôi trả phòng khách sạn. Chú Lê còn gọi cho ba mẹ Lữ Tuyết Đan, nói rằng nhiệm vụ đã xong, nên chúng tôi chuẩn bị rời khỏi Hoa Đô.



Ba Lữ Tuyết Đan cảm ơn chú Lê, còn nói khi có kết quả chuyện con gái mình, ông nhất định sẽ báo cho chúng tôi đầu tiên.



Thật ra không phải chúng tôi chuẩn bị đi thật, chỉ là cần một sự trùng hợp thôi, một cái cớ có thể tìm được xác của Anh Tử. Nhưng chuyện lại phức tạp hơn chúng tôi nghĩ nhiều, tuy tôi đã xác định mơ hồ vị trí mai tang xác của Anh Tử qua tàn hồn trên túi, nhưng đã nhiều năm trôi qua, nơi đó đã thay đổi từ lâu rồi.



Chúng tôi lái xe vài vòng ở gần đó, nhưng vẫn không tìm được vị trí chính xác. Thấy tôi càng lúc càng nóng vội, chú Lê bèn bảo Đinh Nhất đỗ xe ở ven đường, rồi nói với tôi: “Tiến Bảo, cháu đang quá nôn nóng rồi, cứ thế thì không thể tỉnh táo mà suy nghĩ được.”



Chú Lê nói rất đúng, con người càng lo nghĩ thì càng dễ phạm sai lầm, tôi phải tỉnh táo lại mới được. Vì vậy, tôi từ từ nhắm mắt lại, ngả người ra sau, tay nhẹ nhàng vuốt túi xách, cố gắng tìm kiếm bất kì manh mối nào có ích.



Đột nhiên, một bức tranh được in khổ nhỏ xuất hiện, tôi thấy được một câu biểu ngữ rất lớn, nhưng lại không rõ trên đó viết gì, vì thế tôi đành làm lại lần nữa.



Cuối cùng, sau mấy lần cố gắng, tôi đã đọc được dòng chữ: “Nhiệt liệt chào mừng khánh thành Resort Vũ Đô Hoa Viên”! Tôi vui vẻ, vội tra xem resort Vũ Đô Hoa Viên kia ở đâu. Nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy, chẳng lẽ nhìn nhầm tên ư?



Tôi nói với chú lê, nghĩ là có thể resort kia đã đóng cửa, hoặc đổi thành nơi nào khác. Vì thế chúng tôi tìm một nhà hàng nhỏ trông khá lâu đời ở gần đó, rồi gọi bừa vài món ăn. Sau đó chúng tôi lại thuận tiện hỏi thăm, xem bà chủ có từng nghe nói đến resort Vũ Đô chưa.



Chủ nhà hàng là một phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi. Có lẽ hôm nay không đắt khách lắm, nên bà rất nhiệt tình với chúng tôi. Lúc nghe chúng tôi hỏi đến resort Vũ Đô kia, bà cố nhớ một lúc rồi mới ngạc nhiên nói: “Chỗ các cậu nói chẳng phải là resort mà mấy năm trước vẫn có tin đồn chuyện ma quỷ đấy sao?”
“Két két...” Cửa lớn từ từ mở ra, một người đàn ông còn đang ngái ngủ xuất hiện. Ông ta rọi đèn pin rọi vào chúng tôi, rồi nói với vẻ không kiên nhẫn: “Chỗ này đã dừng hoạt động lâu rồi, bình thường ông chủ cũng không ở đây!”



“Vậy ông có cách nào liên lạc với ông ấy không?” Chú Lê hỏi.



Người đàn ông kia lắc đầu nói: “Sao tôi biết số ông chủ được! Nhưng nếu có việc cần tìm ông ta, thì tôi có số của quản lý, ông gọi thử xem.”



Chú Lê nhanh chóng bấm dãy số đó, chú cười nói một lát, rồi cúp máy. Không ngờ vài giây sau, điện thoại của người gác cổng kia cũng reo lên, ông ta bắt máy, ừ mấy câu rồi cúp điện thoại, nói: “Mọi người vào đây với tôi!”



Ba chúng tôi vừa vào sân thì người đàn ông kia đã đóng kĩ cửa lại. Sau đó ông ta dẫn chúng tôi đi về hướng Tây, sau khi đi qua một hành lang bằng đá, tôi trông thấy mấy căn phòng được chạm trổ tinh xảo.



Người đàn ông chỉ: “Đây đều là phòng ngủ, mọi người muốn ở phòng nào thì ở. Thiết bị bên trong đều dùng được hết, bật công tắc điện lên là được.”



Chú Lê chỉ vào một phòng: “Ba chúng tôi ở một phòng là được, phiền ông bật công tắc điện giúp chúng tôi.”



Người đàn ông kia gật đầu, rồi đi đến bức tường cạnh phòng, mở tủ điều khiển điện ra bật cầu giao lên, đèn trong phòng bừng sáng…



Chú Lê cười nói với ông ta: “Cảm ơn, vừa rồi quấy rầy quá, ông cũng nghỉ ngơi sớm đi!”



Người đàn ông kia gật đầu rồi quay người đi. Ai ngờ vừa đi được vài bước, ông ta chợt nói với chúng tôi: “Nếu buổi tối nghe được âm thanh gì kì lạ, thì đừng ra ngoài. Ở yên trong phòng là không sao hết, biết chưa?”



Chú Lê lạnh nhạt nói: “Yên tâm, chúng tôi biết rồi.”



Lúc này người đàn ông mới đánh giá chúng tôi mấy lần, sau đó bỏ đi không ngoái lại thêm.