Người Tìm Xác
Chương 470 :
Ngày đăng: 05:41 30/04/20
Nhìn những cổng thờ âm u này, tôi cũng không biết là người phụ nữ nào được thờ trong đó…
Xe của chúng tôi tiến vào trong thôn, tôi có cảm giác mặc dù ở đây là nông thôn, nhưng môi trường sống khá tốt, trên đường chính của thôn đều có đèn đường.
Tiểu Tôn nói những thứ này2đều do tổng giám đốc Lương bỏ tiền ra làm. Từ lúc mua ngôi nhà cổ kia, ông ấy còn bỏ tiền ra để sửa đường trong thôn, giúp mấy hộ gia đình có nhà cũ sắp bị sụp sửa chữa lại. Sau đó ông còn bảo thôn họ làm khu du lịch, cho nên mấy năm này5cuộc sống của các hộ gia đình trong thôn đều rất khấm khá.
Xe bon bon chạy thẳng vào trong, tới địa điểm chính của chuyến đi lần này - phủ lãnh chúa. Tiểu Tôn nói, phủ lãnh chúa này chỉ là biệt viện ở vùng nông thôn của một vị lãnh chúa họ Trần.
Mà chủ nhân lúc trước6của tòa nhà này là họ hàng của Tiểu Tôn, cũng họ Tôn, người trong thôn này hầu hết đều họ Tôn, hoặc mấy đời phía trên cũng có chút họ hàng với nhà họ Tôn. Tôi nghe thấy có vẻ kỳ lạ! Nếu cái quan tài dưới giếng cổ kia không phải từ thời của vị lãnh5chúa thì chắc chắn nó có quan hệ với nhà giàu họ Tôn kia…
Sau khi xuống xe, chúng tôi thấy một ông lão tóc muối tiêu đang đứng chờ ở cửa ra vào, Tiểu Tôn giới thiệu với chúng tôi đây là chú của anh ta, năm nay đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng cơ thể vẫn3còn rất chắc chắn, khiến chính anh ta cũng cảm thấy mặc cảm.
Ông lão khá niềm nở với chúng tôi, ông ấy đưa chúng tôi vào trong sân và nói: “Đồ ăn đều đã được chuẩn bị xong, tổng giám đốc Lương cũng đang ở trong phòng khách chờ các vị!”
Ba người chúng tôi đi vào phòng thì thấy đúng là đã có một bàn đầy thức ăn chờ sẵn. Tổng giám đốc Lương ngồi cạnh bàn thấy chúng tôi vào thì đứng lên đón: “Lê đại sư, nghe danh ngài đã lâu, tôi đã nghe ông Lưu nói nhiều về ngài, nếu không phải chuyện lần này thực sự khó giải quyết thì tôi cũng không muốn làm phiền ngài phải lặn lội đến tận đây.”
Chú Lê cũng tươi cười nói chuyện với tổng giám đốc Lương một lúc, sau đó hai người cùng ngồi xuống tiếp tục buôn chuyện. Tôi thấy tuổi của ông Lương này cũng xấp xỉ chú Lê mà từ chín năm trước đã có thể bỏ ra năm triệu để mua lại nơi này, thì chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.
Sau đó Tiểu Tôn đưa ba người chúng tôi vào phòng dành cho khách, vừa đặt chân vào tôi đã nhìn thấy bài trí của nơi này cực kỳ xa xỉ, tất cả các đồ gỗ trong phòng đều được làm từ gỗ Tử Đàn lâu năm. Không biết vị tổng giám đốc Lương này buôn bán cái gì mà lại có nhiều tiền như vậy!
Chú Lê đi một vòng trong phòng rồi cười nói với tôi: “Không khoa trương như vậy đâu, phần lớn đều là gỗ lim, nếu mà là Tử Đàn thật thì chỉ một cái giường khắc hoa này thôi cũng phải hơn mười triệu đồng đấy!”
Tôi ồ lên! Đắt đỏ như thế cơ à! Đúng là còn ác liệt hơn cả mở ngân hàng! May là giả, nếu không tôi cũng không dám nằm lên mà ngủ nữa, nhỡ đâu không cẩn thận đánh phát rắm làm gãy giường, thì việc lần này không những làm không công mà còn phải bồi thường ngược lại cho người ta chín triệu đấy!
Chú Lê đi tới một cái ghế bành trong phòng dành cho khách, quan sát cẩn thận một lúc lâu mới nói: “Cái ghế này mới là gỗ Tử Đàn, hơn nữa cũng khá có tuổi rồi, có lẽ là đồ cổ của ngôi nhà này. Nhưng một cái chân sau của nó đã được sửa chữa lại, không phải gỗ Tử Đàn.”
Tôi nghe mà phải bật ngón cái với chú Lê: “Chú có thể nhìn ra được, đúng là lợi hại!”
Chú Lê cười gian: “Chỉ cần là thứ đáng giá thì chú đều hiểu sơ sơ…”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, lão già này đúng là đồ tham tiền mà!
Tiểu Tôn chuẩn bị cho chúng tôi ba căn phòng, nhưng xét thấy tôi có thể chất đặc thù nên chú Lê quyết định để tôi và Đinh Nhất ngủ chung một phòng. Ừm, cho dù chú ấy không nói thì tôi cũng không dám ở một mình một phòng trong ngôi nhà cổ như thế này!