Người Tìm Xác
Chương 482 :
Ngày đăng: 05:41 30/04/20
“Tiểu Bân! Mau quay lại!” Ông già Tôn nôn nóng kêu lớn.
Nhưng ông ta vừa lên tiếng thì thấy cơ thể của Tôn Bân đột nhiên bị lực nào đó hút lên không trung!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, cơ bản tôi không thấy được là thứ gì hút Tôn Bân lên! Ông già Tôn nhìn thấy cảnh này, cả người cũng mềm nhũn quỳ xuống đất, xem ra ông ta miệng thì2nói cứng nhưng khi trực tiếp thấy người thân chết cũng chẳng chịu nổi…
“Con thấy rõ không?” Lúc này chú Lê hỏi Đinh Nhất, bởi vì anh ta là người có thị lực tốt nhất trong chúng tôi.
“Chắc là một đứa trẻ…” Đinh Nhất nói mơ hồ.
Tôi nghe mà vô cùng khiếp sợ: “Đứa trẻ? Ở đây lấy đâu ra trẻ con chứ?”
“Cháu đừng quên, trước khi nha hoàn Xuân Hỉ kia chết,5đứa con trong bụng còn chưa sinh ra…” Chú Lê đứng bên nhắc nhở.
“Nhưng đó chỉ là thai nhi mà!” Tôi nghi ngờ mà nói.
Lúc này La Hải hỏi Đinh Nhất: “Đứa bé kia nhìn lớn khoảng bao nhiêu?”
Đinh Nhất suy nghĩ rồi nói: “Chừng khoảng bốn năm tuổi…”
Chúng tôi cũng không kịp xem ông Tôn đã chết chưa, chỉ có thể tạm thời rút đến bên cạnh quan tài đen… Vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy hình như quan tài đen có tiếng gì đó, giống như âm thanh móng tay người cào lên kim loại…
Tôi nuốt nước miếng nói với ba người bọn họ: “Mọi người nghe thấy gì không? Trong quan tài này hình như có tiếng động…”
Lúc này sắc mặt của La Hải cũng trắng bệch, rõ ràng anh cũng đang hối hận vừa rồi không nên tùy tiện cạy cỗ quan tài đen này ra! Điều duy nhất đáng mừng là lúc ấy anh và Đinh Nhất vẫn chưa nạy hết hoàn toàn, nếu không giờ đây chúng tôi phải bị tấn công cả trước lẫn sau rồi.
Đột nhiên, chú Lê vẫn luôn không nói gì tự vỗ vào ót mình và nói: “Sao chú lại không nghĩ tới nhỉ? Đinh Nhất, La Hải, bây giờ các cháu cạy toàn bộ cỗ quan tài đen ra!”
Tôi vừa nghe thế thì giật mình nói: “Chú điên rồi! Thế không phải thả ra hai con quái vật à? Chú có còn muốn chúng ta có đường sống hay không!”
Nhưng chú Lê lại nói với vẻ mặt tự tin: “Nghe chú không sai đâu, cháu đừng quên giữa hai người đàn bà này có thù oán! Hai người vừa gặp mặt, chắc chắn sẽ có trò hay để xem!”
Tôi lập tức hiểu ý chú, Xuân Hỉ bị Cách cách hại chết, mà Cách cách lại bị thai quỷ trong bụng Xuân Hỉ hại chết, hai người phụ nữ này mà gặp mặt, còn không phải là sấm rung chớp giật à!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Đinh Nhất nhanh chóng vớ lấy xà beng dưới đất rồi chạy tới trước quan tài đen, cố sức cạy góc cuối cùng của quan tài ra, tiếp đó nghe một tiếng “bùm”, nắp quan tài đen bật ra bắn thẳng về phía vách đá, lún thật sâu vào bên trong!
Tục tưng của tôi ơi! Đây là sức lực lớn cỡ nào hả! Cái nắp quan tài kia ít ra cũng phải mấy trăm ký, thế mà đã bị bắn bay một hơi liền! May mà tôi và chú Lê đã sớm trốn vào trong góc, nếu bị thứ đó đập vào, đoán chừng còn thảm hơn cả ông Tôn…