Người Tìm Xác

Chương 484 :

Ngày đăng: 05:41 30/04/20


Ông Tôn chỉ còn lại nửa cái mạng, vừa thấy con quái vật đã chết trên đất, lập tức giơ súng ngắm ngay Xuân Hỉ, đáng tiếc lần này thần may mắn không quan tâm đến ông ta,2súng bị kẹt…



Xuân Hỉ căm phẫn vọt tới trước người ông Tôn, bóp cổ nhấc bổng ông ta lên cao, sau đó dùng một tay khác đâm phập vào lồng ngực của ông ta, móc ra trái tim5còn đang nảy thịch thịch, rồi bóp mạnh thành thịt nát!



Giờ này phút này, cái gọi là người canh giữ lăng nhà họ Tôn tất cả đều chết hết. Có lẽ trong lòng ông Tôn cũng biết, số6mình cũng định sẵn sẽ chết ở đây rồi! Nhưng còn Tôn Bân thì sao? Có phải anh ta chết không đáng chút nào không?



Xuân Hỉ mất con vẫn còn đang điên cuồng xâu xé thi thể của5ông già Tôn, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự đau thương trong lòng mình.



Lúc này chúng tôi ở bên trong lưới bát quái rất khó xử, nếu bây giờ bỏ chạy, làm3không tốt thì đúng lúc sẽ thành thứ cho Xuân Hỉ trút sự đau khổ! Nếu không chạy, một lúc nữa cô ấy trút xong, sớm hay muộn gì cũng sẽ nhớ tới chúng tôi.



Đột nhiên tôi nhớ tới tấm da hươu Đinh Nhất lấy ra từ trong quan tài, có lẽ trên đó sẽ viết vài thứ quan trọng cũng không biết chừng! Kết quả Đinh Nhất đưa tấm da hươu cho tôi thì thấy, bên trên lại viết toàn là chữ như vẽ bùa quỷ.



La Hải nhìn thoáng qua rồi nói: “Đây là chữ viết của tộc người Mãn.”



Tôi sốt ruột muốn biết nội dung trên đó: “Vậy bên trên viết cái gì?”



Ai ngờ La Hải lại lắc đầu nói: “Tôi xem không hiểu!”
Kế hoạch này tuy nói thì đơn giản, nhưng thực tế độ khó khi thực hiện vẫn rất lớn. Đặc biệt là Đinh Nhất, phần của anh ta mới là nguy hiểm nhất, tôi thực sự thầm đổ mồ hôi lạnh thay anh ta…



Kế hoạch bắt đầu, Đinh Nhất là người đầu tiên ra khỏi lưới bát quái, đã không còn lưới bát quái che giấu, Xuân Hỉ lập tức phát hiện ra Đinh Nhất, cô ấy không nói hai lời đã bay người nhào tới!



May sao tốc độ của Đinh Nhất nhanh, anh ta lách mình nhảy đến gò đất bên ngoài, nhảy lên nhảy xuống vờn vòng quanh Xuân Hỉ. Chúng tôi thấy Xuân Hỉ đã bị Đinh Nhất dụ đi, lập tức ra khỏi lưới bát quái.



Dụng cụ ở đây không nhiều lắm, trừ hai cây xà beng lúc nãy dùng để cạy quan tài đen ra thì không có gì khác. Vì thế tôi và La Hải mỗi người một cây xà beng, cố gắng cạy nắp quan tài khảm trên vách động!



Nhưng mà nắp quan tài này thật sự khảm quá sâu, tôi và La Hải đều dùng hết sức bú mẹ mà vẫn không cạy xuống nổi! Đương nhiên, chủ yếu là sức của tôi quá yếu. Cuối cùng vẫn là chú Lê đứng cạnh giúp tôi, lúc này mới cạy nắp quan tài hở ra một khe hở nho nhỏ.



Có khe hở thì dễ rồi! Chỉ là không biết bên Đinh Nhất giờ thế nào! Trên móng vuốt của thứ kia rất có thể có độc, hy vọng Đinh Nhất đừng để cô ấy làm bị thương… Lòng càng gấp, tay càng dùng sức hơn, cuối cùng, cái thứ to nặng như vậy cũng bị chúng tôi cạy xuống khỏi vách động.



Chờ khi chúng tôi cố hết sức nâng cái nắp đến gần quan tài đen, tôi đã mệt đến mềm nhũn cả chân. Lúc này chú Lê kéo lụa vàng ở bên sườn nắp quan tài xuống, bên dưới quả nhiên là phù chú trấn quỷ chằng chịt…



Ba chúng tôi thả lỏng vài giây, sau đó nhanh chóng phát tín hiệu cho Đinh Nhất. Tôi đoán lúc ấy Đinh Nhất cũng sắp đến cực hạn, cho nên khi anh ta nghe thấy chúng tôi phát tín hiệu thì lập tức tung một động tác che mắt rồi giật lấy đứa trẻ đã chết trong lòng Xuân Hỉ đi.