Người Tìm Xác

Chương 490 :

Ngày đăng: 05:41 30/04/20


“Đặc biệt thế nào?” Tôi hỏi.



Bạch Kiện nhìn tôi, sau đó lạnh lùng nói hai chữ: “Xay xác.”



Nghe đến xay xác, tôi lập tức cười khan: “Ha ha… đúng là đặc biệt…”



Sau đó2Bạch Kiện kể cho tôi biết, vài ngày trước, có một nhân viên lao công ở công viên thấy bên cạnh thùng rác có một túi rác màu đen. Ông ta định nhặt5nó bỏ vào thùng rác, nhưng khi xách lên lại cảm thấy nằng nặng, giống như có đồ gì đó bên trong.



Người này bèn mở ra xem, bên trong đúng là thịt! Trong6túi đều là thịt hồng hồng, ông ta cũng không phân biệt được đó là thịt dê hay thịt bò. Người đàn ông này nuôi ba con chó lang thang nữa, ông ta5nghĩ chỗ thịt này đằng nào thì người ta cũng đã vứt đi, đem về cho lũ chó ăn cho đỡ phí!



Sau khi mang túi thịt về nhà, lại phát hiện thịt này3không bình thường, không giống thịt bò cũng không giống thịt dê, trong lúc ông ta còn đang nghi ngờ, lại nhìn thấy một thứ bên trong đống thịt… Ông ta cầm ra… là một đầu ngón tay!



Ông ta sợ hãi lập tức báo cảnh sát, nói mình nhặt được thịt người trong công viên! Cảnh sát lúc đầu còn cho rằng ông ta đã nhầm lẫn? Nhưng khi đến xem cũng lơ mơ.



Sau khi pháp y kiểm tra chỗ thịt nát này, đã nhận định đây đúng là thịt người. Sau đó, khắp thành phố đều lần lượt phát hiện kiểu thịt người trong túi rác như thế này.



Nhưng vì đến bây giờ những phần được phát hiện chỉ có thịt người, cho nên thân phận, tuổi tác, thậm chí người chết là nam hay nữ cũng không biết rõ. Chỉ có một điều được khẳng định qua kết quả xét nghiệm ADN đó là: đây là thịt từ cùng một người.



Trong mười mấy túi thịt nát, ngoài cái túi người lao công nhặt được là có ngón tay, ngoài ra các túi khác chỉ có thịt.



Bọn Bạch Kiện đã phân tích ngón tay này có thể là trong lúc vô ý hung thủ đã đặt vào túi, vân tay trên ngón tay còn rõ, nhưng lại là ngón út nên không thể so sánh vân tay.


Thế là tôi bị anh ta vừa túm vừa kéo đến phòng pháp y, Đinh Nhất buồn cười đi sau, có lẽ anh ta biết tôi sợ, dù sao nhìn thấy xác chết và thịt của xác chết là hai chuyện khác nhau.



Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất, đó là khi nhìn thấy đống thịt kia, có một thoáng ký ức xuất hiện trong đầu tôi, mặc dù tôi không thể chắp nối những mẩu vụn này thành một ký ức hoàn chỉnh, nhưng tôi biết rõ, những phần thịt nát này là của cô giáo Lưu.



Vì không có chứng cứ nào nói lên chỗ thịt này là của cô giáo Lưu, nên Bạch Kiện dặn chúng tôi đừng nói với Lữ Hoằng Văn. Ngày hôm đó, tôi và Đinh Nhất đi cùng Bạch Kiện đến địa chỉ cô Lưu đã viết trước khi bỏ đi.



Trước khi đi, Bạch Kiện đã tìm hiểu về địa chỉ đó, chủ của ngôi nhà này họ Trương, có điều ông ta không phải người ở đây, cho nên căn nhà này được cho thuê.



Người thuê gần đây nhất là một đầu bếp nhà hàng, tên là Tôn Quảng Bân, vì tính chất công việc, anh ta thường ngày ngủ đêm làm, sống một mình.



Cấp dưới của Bạch Kiện đã đến chỗ làm của anh ta điều tra, Tôn Quảng Bân là người sống thành thật, trước hay không hay nói đùa cùng mọi người trong nhà hàng, nhưng hôm cô Lưu xảy ra chuyện đúng là đến phiên nghỉ của anh ta.



Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Bạch Kiện đưa tôi, Đinh Nhất và một nhân viên nữa lấy cớ điều tra dân số, gõ cửa nhà Tôn Quảng Bân.



Mới đầu Tôn Quảng Bân nghe chúng tôi ở bên dân số, biểu hiện rất thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn mở cửa cho chúng tôi vào. Vừa mở cửa thấy chúng tôi có nhiều người như thế, anh ta hơi bất ngờ.



Tôi có thể nhận ra anh ta đang cố gắng giả hộ bình tĩnh, thế nên tôi thừa lúc anh ta đang cầm bảng điều tra điền thông tin, đánh giá xung quanh.



Căn nhà này có hai phòng ngủ, một phòng khách, vì cho thuê thường xuyên nên cảm giác rất bẩn. Lúc này tôi quay lại nhìn Đinh Nhất, thấy hai lông mày của anh ta nhíu chặt.



Tôi thì thầm hỏi anh ta làm sao? Anh ta trầm giọng nói: “Trong phòng này có mùi máu tươi rất nồng, khó ngửi vô cùng…”



Tôi mặc dù không có mũi chó thính như Đinh Nhất, nhưng tôi cũng mơ hồ cảm giác được trong gian phòng đóng kín kia có thứ gì đó! Không ngờ, tôi vừa đi đến gần căn phòng kia, định mở cửa ra xem, thì Tôn Quảng Bân nói lớn: “Anh muốn làm gì?”



Tiếng anh ta quá đột ngột, làm tôi giật mình, may mà tôi phản ứng nhanh, trầm mặt nói: “Anh hét cái gì? Trong phòng này có phải có gì không đúng không? Tôi nghe hàng xóm khiếu nại nhà anh nuôi chó, cứ đến nửa đêm là sủa, anh nhốt chó trong phòng này phải không?”