Người Tìm Xác

Chương 499 :

Ngày đăng: 05:41 30/04/20


Không ngờ, đêm hôm đó Tôn Vĩ Cách lại gọi cho Tôn Quảng Bân, nói rằng đêm qua hắn say rượu cứ đòi giết người, Tôn Vĩ Cách chưa kịp ngăn lại thì2hắn đã chạy đi. Đến lúc Tôn Vĩ Cách tìm thấy thì hắn đã giết một cô gái rồi!



Tôn Quảng Bân nghe thế nên rất hoảng sợ, vì hắn không nhớ một chút5gì về chuyện đêm qua nên Tôn Vĩ Cách nói gì thì hắn biết vậy. Hắn cầu xin Tôn Vĩ Cách nghĩ cách giúp mình, hắn thực sự không muốn đi tù.



Tôn Vĩ6Cách đương nhiên sẽ đóng vai đấng cứu thế, nói rằng dù sao hai người cũng là họ hàng, chắc chắn sẽ giúp hắn. Tôn Quảng Bân càng tin tưởng hắn ta không5chút nghi ngờ, cho rằng mình thực sự đã giết người.



Không quá hai ngày, Tôn Vĩ Cách nói với Tôn Quảng Bân là hắn ta đã giúp Tôn Quảng Bân xử lý cái3xác kia rồi, về chuyện vứt xác thì Tôn Quảng Bân phải tự làm. Tôn Quảng Bân chỉ nói khoác ngoài miệng chứ hắn nào có gan giết người, bây giờ nghe đến chuyện phải vứt xác thì bị dọa đến hồn vía lên mây, ba hồn bay mất bảy phách.



Có điều Tôn Vĩ Cách lại an ủi, nói cái xác đã được xử lý tốt, chỉ cần hắn làm theo lời mình, ném mỗi bộ phận ở một nơi là được, nên mới xảy ra chuyện túi rác màu đen bị vứt ở khắp nơi.



Cũng có thể coi như ý trời trong cõi u minh! Nếu như không phải Tôn Vĩ Cách vô tình bỏ lẫn ngón út kia vào túi thịt nát, có lẽ những mẩu thịt này cũng chỉ bị coi như nguyên liệu nấu ăn đã hỏng, không ai chú ý đến.



Bây giờ sự thật đã rõ ràng, Tôn Quảng Bân chẳng qua chỉ là ngu đần, chết thay cho Tôn Vĩ Cách. Nhưng tôi đã tham gia vụ này thì sẽ không để hung thủ thật chạy thoát!



Sau khi rời khỏi nhà tang lễ, lúc tôi đi qua linh đường, thấy người thân bên kia đã ít đi nhiều, chỉ còn lại một người đàn ông trung niên đang ngồi cạnh chậu than đốt giấy tiền.




Tôn Vĩ Cách sau khi nghe Bạch Kiện nói, mặt không hề thay đổi, chỉ hơi suy tư một chút rồi lạnh nhạt nói: “Đúng, tôi thừa nhận là có cho tiền lái xe, nhưng đó là vì tôi biết em họ mình đã giết người nên muốn để lái xe đến đón nó về nhà tránh trước, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiểu Uông nhất định là nhìn thấy Tôn Quảng Bân chết rồi, sợ bị gánh trách nhiệm nên mới nói như vậy! Chuyện này thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi.”



Bạch Kiện lạnh lùng nhìn hắn, sau đó lấy hai tấm ảnh từ trong túi hồ sơ ra để trước mặt Tôn Vĩ Cách: “Anh từng gặp hai cô gái này chưa?”



Tôn Vĩ Cách cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chưa từng gặp… Họ là ai?”



Tôi nhìn Tôn Vĩ Cách qua màn hình giám sát, nếu không phải thông qua ký ức của cô Lưu để biết hắn chính là “Liệt Hỏa Như Ca”, có lẽ tôi cũng sẽ tin tưởng hắn mất! Tên này phải hốt cái giải Ảnh Đế mới đúng!



Bạch Kiện đập bàn, lớn tiếng nói: “Liệt Hỏa Như Ca, anh đúng là rất tự tin! Anh cho rằng việc anh đưa cô Lưu đến biệt thự không có ai biết à?”



Có lẽ Tôn Vĩ Cách cũng không ngờ cảnh sát lại biết nhiều như thế, lần này hắn không còn sự tự nhiên bình tĩnh như lúc nãy, con mắt giật giật, giống như đang suy nghĩ xem Bạch Kiện có thật sự biết chuyện hay không.



Nhưng Bạch Kiện không cho hắn cơ hội đó, anh liên tiếp đặt câu hỏi để Tôn Vĩ Cách không trả lời kịp.