Người Tìm Xác

Chương 510 :

Ngày đăng: 05:41 30/04/20


Ngô Khải Công nghe vậy thì hoảng hốt hỏi cảnh sát: “Các anh đã tìm ở tầng hầm dưới đất chưa?”



Cảnh sát cũng sợ hãi mà nói: “Chỗ đó còn có cả tầng hầm à? Sao chúng tôi đến mà không phát hiện ra?”



Ngô Khải Công biến2sắc, vội gắng gượng ngồi dậy: “Các anh đi tìm người môi giới bán tòa nhà đó cho tôi ấy, anh ta biết trong tòa nhà kia có một cái tầng hầm dưới đất!”



Sau đó, cảnh sát căn cứ theo lời khai mà Ngô Khải Công cung5cấp, tìm được công ty môi giới kia, họ tra ra ở trong bản vẽ của hợp đồng mua bán thật sự có đánh dấu lối vào tầng hầm dưới lòng đất.



Cả bên phía cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy đều xuất phát, họ tìm6được lối vào tầng hầm đã bị xi măng lấp kín… Khi vào kiểm tra, họ phát hiện ra thi thể của nữ nhân viên bị mất tích kia…



Lần này xảy ra chết người nên thành chuyện lớn, nhưng cảnh sát tìm hiểu mãi mà vẫn không5biết nữ nhân viên này xuống hầm bằng cách nào. Dù Ngô Khải Công đã nói mình từng đi thang máy xuống dưới hầm, nhưng vấn đề là trước đó chủ cũ của tòa nhà này đã phong tỏa tầng hầm, còn điều chỉnh thang máy chỉ3có thể dừng ở tầng một, không thể nào đi xuống tầng hầm được.



Còn về cái chết của nữ nhân viên này lại càng kì lạ hơn, nguyên nhân cái chết là do cô ấy bị mất cằm, dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết, cũng tức là lúc đó Ngô Khải Công không hề nhìn nhầm, càng không phải là ảo giác của anh ta. Nhưng như vậy cũng chứng minh được rằng Ngô Khải Công đã từng xuống tầng hầm rồi.



Nhưng anh ta làm thế nào để đi xuống đó? Rõ ràng thang máy này không thể xuống tầng hầm được! Ngay cả bên phía cảnh sát cũng phải phá lối bị bịt kín bằng xi măng mới vào được cơ mà?



Ngô Khải Công nằm viện mấy ngày đều không thể ngủ được, anh ta vừa lo lắng chuyện này sẽ trễ ngày khai trương của khách sạn, mặt khác tức giận vì tại sao mình lại mua phải một tòa nhà ma như thế?



Sau đó, mấy công nhân của đội thợ sửa chữa lần lượt tỉnh lại, cảnh sát đến gặp riêng từng người một để hỏi thăm, nhưng tất cả hầu như đều nói rằng mình và nhân viên tạp vụ làm việc ngày thứ nhất xong thì quay trở lại tầng sáu để nghỉ ngơi.
Chú Lê lắc đầu: “Ít…”



“Hai mươi vạn?”



“Đoán tiếp đi!”



“Năm mươi vạn!”



Cuối cùng chú Lê nói với tôi rằng, Ngô Khải Công nói, chỉ cần có thể để ma nữ kia không quấn lấy mình nữa, anh ta đồng ý chi ba mươi vạn tiền công! Và nếu chú Lê có thể giải quyết triệt để vấn đề của tòa nhà thì anh ta lại bỏ ra thêm ba mươi vạn nữa.



Đối với một người mê tiền như chú Lê thì cái giá này cực kỳ hấp dẫn! Chắc chắn là ông ấy muốn nhận rồi. Nhưng bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết tình hình cụ thể bên trong tòa nhà kia, ngoài những lời nói từ một phía của Ngô Khải Công thì chúng tôi chẳng biết gì nữa cả.



Nhỡ đâu tên này giấu giếm thông tin nào đó, đến lúc đi vào chúng tôi mới phát hiện thì đúng là chết như thế nào cũng không biết à. Nhưng chú Lê cũng đã nghĩ ra kế hoạch rồi, ông ấy và chúng tôi chia ra làm hai đường.



Ông ấy sẽ đi tìm những người bạn làm trong giới thương nhân để hỏi thăm xem lúc trước tòa nhà đó đã xảy ra chuyện gì, còn tôi và Đinh Nhất thì đi tìm Bạch Kiện, nhờ anh ta hỗ trợ tìm kiếm hồ sơ của vụ án kia để xem xét.



Đúng là gừng càng già càng cay, chúng tôi vừa mới giúp đỡ Bạch Kiện xong, chắc chắn anh ta khó lòng mà từ chối được. Đến giữa trưa ngày hôm sau, chúng tôi gọi điện thoại rủ Bạch Kiện đi ăn cơm trưa.