Người Tìm Xác

Chương 512 :

Ngày đăng: 05:41 30/04/20


Khách sạn chuyển những khách không thích đi thang máy đến tầng hai và những người thích yên tĩnh lên tầng sáu.



Nhưng ai ngờ được, khi có hỏa hoạn, những người ở tầng sáu không ai phát hiện ra, đợi đến lúc họ biết thì tầng sáu đã bị khói đặc bao vây rồi…



Lúc đầu, đội phòng cháy cho rằng chỉ có khách ở tầng sáu bị tử thương nghiêm trọng, nhưng2khi quét dọn đám cháy, họ phát hiện trong tầng hầm dưới lòng đất có một thi thể chết cháy.



Qua kiểm tra pháp y sơ bộ, trên người thi thể có mùi xăng rất nồng, như vậy rất có thể người chết này có liên quan đến trận hỏa hoạn đột nhiên xuất hiện.



Sau đó, cả bên phòng cháy chữa cháy và bên công an cùng bắt tay điều tra, họ phát5hiện, trận hỏa hoạn này là do có người cố ý phóng hỏa và người bị thiêu chết ở dưới tầng hầm chính là một trong số những tội phạm phóng hỏa, gã họ Lý.



Gã họ Lý khi còn sống là một tài xế lái xe taxi, vì khách sạn không cho phép đỗ ở cửa chính để chờ khách nên gã này bắt tay với một gã tài xế taxi họ6Triệu khác, định cho khách sạn một bài học.



Lúc nửa đêm, gã họ Lý lấy một ít xăng từ trong bình xăng ô tô của mình, sau đó cùng gã họ Triệu đến khách sạn, định sẽ châm lửa đốt ngay trước cửa chính khách sạn cho hả giận. Nhưng khi đến cửa khách sạn thì phát hiện ở cổng có thiết bị giám sát, thế là họ thay đổi kế hoạch5ban đầu, quyết định đi vào khách sạn để phóng hỏa.



Họ Lý để họ Triệu giả vờ làm khách vào hỏi đặt phòng, nhưng thật ra là để yểm trợ, giúp gã thuận lợi đi vào phòng ăn ở tầng một, gã cũng định châm lửa ở đó.



Khi họ Lý đến phòng ăn, phát hiện ở bên trong không có ai cả, gã bèn đổ xăng lên một chậu trúc cao đến3nửa người, sau đó dùng bật lửa đốt xăng.



Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng, bao trùm toàn bộ cây trúc, không những thế, nó còn nhanh chóng bén lửa vào tấm rèm ở cửa sổ sát đất phía sau cây trúc. Họ Lý choáng váng, gã vốn chỉ định đốt chậu lửa nhỏ để trả thù khách sạn một chút thôi, nhưng không ngờ lại gây ra hỏa hoạn không thể dập được…



Thấy lửa cháy ngày càng lớn, họ Lý định chạy ra khỏi khách sạn, nhưng gã lại sợ nhân viên ở bên ngoài phát hiện ra mình, thế là lại chạy về phía thang máy, gã muốn xuống tầng hầm bằng thang máy, sau đó dùng cầu thang bộ để lẻn ra ngoài mà không bị ai phát hiện.
“Kiểu nói này hơi gượng ép, gia đình của người chết sẽ tin à?” Tôi cảm thấy hơi buồn cười.



Bạch Kiện cũng chẳng biết làm thế nào: “Không tin thì có thể làm gì được? Dù sao người cũng đã chết, nếu nói là chết ngoài ý muốn thì còn có thể lấy thêm được chút tiền bồi thường.”



Tôi gật đầu: “Đúng thế, Ngô Khải Công đã từng nói với bọn tôi, anh ta muốn bồi thường cho người nhà của nữ nhân viên kia một ít tiền!”



Bạch Kiện hừ mũi khinh thường: “Hắn không muốn bồi thường mà được à! Đang trong lúc làm việc, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở ngay chính nơi làm việc, nếu hắn mà không bồi thường, người ta kiện lên tòa thì vẫn phải bồi thường như cũ, chẳng bằng bây giờ lấy tiền ra còn được cái tiếng đẹp mặt!”



Tôi cũng cười nói: “Đúng thế… đúng thế, vậy bọn tôi về đây!”



“Ơ? Không phải mấy đứa định ngồi chơi với anh trong lúc anh trực ban à? Thế này chẳng phải lừa anh sao?” Bạch Kiện tức giận nói.



Tôi cười xấu xa: “Tạm biệt anh, tôi còn có việc, nếu anh thấy chán thì tải phim heo về giết thời gian đi!”



“Cút đi! Anh có bị điên đâu! Dùng hệ thống mạng công an để tải phim heo về? Thế mà cậu cũng nghĩ ra được!”



“Thì cứ tắt đèn tối om là được!”



“Xéo đi nhanh lên!”