Người Tìm Xác

Chương 516 :

Ngày đăng: 05:41 30/04/20


Ban đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, nên đưa tay lên dụi mắt, nhưng khi nhìn lại thì càng thấy rõ ràng hơn…



Trong những bóng đen này có cả nam và nữ,2già và trẻ, từ quần áo trên người họ, tôi đoán họ chính là hơn mười người khách chết cháy trong trận hỏa hoạn năm đó.



Thấy họ chạy đi chạy lại trong hành5lang, chúng tôi cố gắng hết sức để không đụng vào.



“Bọn họ cứ đi lang thang ở nơi này mãi như vậy ạ?” Tôi nhỏ giọng hỏi.



Liêu đại sư bấm ngón tay tính6toán: “Không, đến giờ tự nhiên sẽ có âm sai tới bắt họ đi. Nhưng dù sao họ cũng chết nhiều năm rồi, nếu âm sai mà không tới thì không biết họ5còn phải đợi đến khi nào.”



Nói rồi, Liêu đại sư bỗng lấy ra một tấm bùa màu đen kỳ lạ, lẩm nhẩm niệm chú, tấm bùa đen bị đốt cháy ngay. Ông ấy3quay lại dặn dò chúng tôi: “Nhớ đấy, một lát nữa có nhìn thấy gì cũng đừng lộ ra!”



Ông ấy vừa nói xong thì tôi cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua, tiếp đó, tôi nhìn thấy từ phía cuối hành lang có hai bóng đen từ trong bóng tối bước ra. Khi họ đi chầm chậm tới gần, tôi cảm thấy da đầu mình căng thẳng… Chẳng lẽ hai người này chính là Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết?!



Dù hai tên này trông không giống như miêu tả trong Liêu Trai, thè cái lưỡi dài, nhưng nhìn gương mặt của họ cũng biết không phải loại lương thiện gì, chắc chắn là không dễ chọc vào. Từ khi hai người bọn họ xuất hiện, mấy người chú Lê đều giả vờ nhìn ngó xung quanh như không có ai cả, nhưng tôi không có kỹ thuật diễn xuất tốt như họ, nên đành phải quay ra nói chuyện nhảm nhí với Đinh Nhất.



“Buổi… buổi sáng anh cho Kim Bảo ăn chưa?”



“Không phải cậu cho nó ăn à?”



“A? Đúng, là… là tôi cho ăn…”




“Sao có thể xem là như thế được?” Tôi thắc mắc.



Liêu đại sư vừa định trả lời tôi thì bị chú Lê cắt ngang: “Tranh thủ thời gian làm việc chính đi, đừng có ở đây nói chuyện về những thứ vô dụng kia nữa!”



Tôi đành phải hậm hực ngậm miệng lại, giờ tầng sáu đã hoàn toàn yên tĩnh, tôi dùng đôi mắt đã bôi nước mắt trâu nhìn quanh một lượt và thấy không còn một vong hồn nào.



“Sư phụ, giờ chúng ta đi xuống dưới ạ?” Một học trò của Liêu đại sư nói.



Liêu đại sư bấm đốt ngón tay tính toán một lúc: “Ừ, đi thang bộ xuống!”



Mấy người chúng tôi đi thang bộ xuống tầng hầm… Ai ngờ, khi chúng tôi mới đi tới tầng ba thì đột nhiên nghe thấy phía dưới vọng lên tiếng chuông. Sắc mặt của Liêu đại sư và chú Lê đều thay đổi, tôi nhớ trước đó Liêu đại sư đã từng nói, một khi những chiếc chuông này rung lên thì có nghĩa là thứ ở bên dưới đang đi lên…



So với những người ở đây, tay gà mờ như tôi không tiện góp công trong chuyện này, nên theo bản năng tôi lùi về phía sau, muốn cho họ không gian để làm việc, bước lùi về sau mấy bước, tôi bỗng có cảm giác kỳ lạ, tại sao đằng sau gáy tôi lại lạnh thế này?



Tôi bất giác nghĩ muốn quay đầu nhìn lại thì ai ngờ, đột nhiên có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ áo kéo tôi về phía sau, sau đó tôi ngã vào trong cửa thoát hiểm của tầng ba.



Lúc ấy tôi sợ đến mức ngây người, mọi người đều đặt sự chú ý lên phía trước, chẳng ai nghĩ thứ này lại chọn quả hồng mềm là tôi đây mà bóp!



Khi tôi hốt hoảng bò dậy từ dưới đất và đẩy cửa thoát hiểm ra xem thì tim cũng lạnh một nửa, rõ ràng vừa rồi trong cầu thang còn có mấy người, mà lúc này lại không có ai cả.