Người Tìm Xác

Chương 520 :

Ngày đăng: 05:41 30/04/20


Cái gã này ngon, đốt năm mươi ký tiền giấy ngốn của tôi mất hơn một tiếng đồng hồ, cũng may trước đó tôi lấy một cái thùng sắt tới, bằng không đốt trực tiếp trên mặt đất như vậy chắc đốt cả thành phố luôn mất!



Còn như gái đẹp, cái tôi đốt cho bọn họ là mô hình anime nổi tiếng nhất ở Nhật Bản hiện giờ, dáng người2đó là hạng nhất luôn ấy! Lúc tôi đốt đi mà còn thấy không nỡ, đồ đẹp như vậy lại đốt cho hai con ma kia!



Sau khi xong việc, chúng tôi về nhà, đáng lý ra tôi đã đốt những món họ cần cả rồi, việc này phải coi như qua luôn. Nhưng không ngờ, ban đêm tôi vừa mới đi vào giấc ngủ thì lại rơi vào ác mộng…



Mới5đầu tôi cảm thấy có người đang vỗ nhẹ lên mặt, lúc ấy tôi còn tưởng là Đinh Nhất giỡn với mình, vì thế tôi mất kiên nhẫn nói: “Đừng quậy, tôi buồn ngủ mà!”



Không ngờ sau đó mặt tôi lại bị vỗ mạnh một cái, tiếp theo nghe thấy một giọng nói quái dị cất lên bên tai: “Đừng ngủ nữa Lý Tiểu Minh! Bằng không anh đây sẽ6câu linh hồn nhỏ bé của cậu đi đấy!”



Nghe đến đó tôi giật mình ngồi dậy, thấy Bạch Vô Thường đang ngồi trên ghế mát xa thoải mái nhìn tôi, còn Hắc Vô Thường đứng bên cạnh anh ta tò mò ấn điều khiển từ xa của cái ghế.



Tôi lập tức mờ mịt nói: “Hai vị… đại ca sao lại tới đây? Là đồ em đốt không hợp ý hai5anh ư?”



Bạch Vô Thường nghe xong quơ quơ một ngón tay trước mặt tôi nói: “Không không không, đồ cậu đốt chúng tôi rất hài lòng.”



Tôi nghe thế thì mắng thầm, bà nội cái đồ thối chân, mày hài lòng còn tới tìm ông làm gì hả? Nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ cung kính nói: “Thế không biết hai anh tới tìm em… còn có chuyện gì nữa?




Nhưng không ngờ tới khi anh ta ra tới sân thì thấy Hắc Vô Thường đã uống say! Lúc ma nhập xác người, nếu uống say chẳng những tổn hại dương thọ của người này, hơn nữa một khi say đến quên canh giờ, tới lúc gà gáy báo sáng, có thể họ sẽ thật sự gặp rắc rối.



Quỷ sai đều có một quy tắc, đó chính là trước khi hừng đông phải trở lại âm ty, nếu không đến lúc Diêm Quân điểm danh sẽ không gánh nổi hậu quả! Nhưng bây giờ lại đã đến giờ câu hồn đạo sĩ kia, nếu lúc này không đi, vậy sẽ bỏ lỡ canh giờ hôm nay.



Bạch Vô Thường nhìn người anh em của mình, thầm biết không thể bỏ mặc anh ta, đành phải để lão đạo sĩ kia sống lâu một lát! Vì thế anh ta lập tức lôi Hắc Vô Thường ra khỏi thân thể người phàm kia, sau đó vội vội vàng vàng đưa về âm ty.



Chờ anh ta đưa lão Hắc về xong lại một mình hấp tấp quay lại, nhưng phát hiện lão đạo sĩ kia đã tắt thở từ lâu. Lúc ấy Bạch Vô Thường cảm thấy việc này không đúng, đáng lý ra nếu không có quỷ sai câu hồn, như vậy âm hồn vừa mới chết đa phần đều sẽ bất động ở nguyên đó, nhưng sao bây giờ chỉ còn lại thân thể của lão đạo sĩ chứ?



Vì thế Bạch Vô Thường tìm kiếm gần đó khá lâu, đến tận lúc bình minh báo sáng, anh ta mới bất đắc dĩ chạy về âm ty. Lúc này lão Hắc cũng tỉnh rượu, lòng biết là do mình mê rượu làm hỏng chuyện lớn nên muốn đi nhận tội với Diêm Quân.



Nhưng lúc này Bạch Vô Thường lại cẩn thận quá mức, cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nếu tùy tiện bẩm báo Diêm Quân có thể không còn đường sống để xoay chuyển. Vì thế hai người họ bàn bạc rồi quyết định trước khi chưa điều tra rõ chuyện này, giấu giếm không báo.



Đến tối lão Hắc lại đến căn nhà làm tiệc cưới kia lần nữa, kết quả phát hiện trong nhà đó vốn không có ai ở!



Anh ta gọi một con ma lang thang gần đó hỏi mới biết, hàng xóm xung quanh căn bản chẳng quen biết người làm tiệc cưới đêm qua, mấy hàng xóm đều được cho tiền mời đến uống rượu.