Người Tìm Xác
Chương 525 :
Ngày đăng: 05:41 30/04/20
Chú họ đầy ý cười đi đến trước mặt tôi: “Các cháu không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Đương nhiên không sao, nếu không phải trên người chúng cháu không có súng săn, vừa rồi chắc chắn cháu có thể săn một con lợn rừng cho chú ăn!”
Chú họ chẳng có bụng dạ nói chuyện tào lao với tôi, xách súng săn sau lưng2lên: “Các cháu đi phía trước đi…”
Tôi biết chú họ sợ đàn lợn rừng quay ngược lại, cho nên mới cầm súng săn đi chốt đoàn. Nói thật, nếu không phải có chú họ dẫn đường, thật đúng là tôi không thể tưởng được ở chỗ sâu trong rừng rậm lại còn có người ở.
Đó là một căn nhà nhỏ trong rừng, khi5chúng tôi đến nơi, thím họ đã chờ trước cửa từ sớm. Tôi nhìn thấy thím họ thì lòng cảm thấy đau xót, lúc trước còn tưởng thím đã không còn nữa.
Thím họ chờ tôi đến trước mặt, giữ chặt tay tôi nói: “Tiến Bảo, các cháu đi đường mệt chết rồi nhỉ! Cơm chiều nấu xong rồi, mau vào nhà ăn cơm6đi!”
Tôi đỏ mắt nói: “Thím họ… Cháu còn tưởng rằng… tưởng rằng thím…”
Thím họ cười vỗ vai tôi: “Thím biết, cháu thấy không phải thím rất khoẻ à, không sao… Có chú họ cháu ấy, kiểu gì cũng phải làm ra cái chuyện xấu này.”
Chú họ nghe thế cũng chỉ cười nhạt, không nói gì cả.
Căn nhà gỗ nhỏ này nhìn từ bên5ngoài không tính là lớn, nhưng đi vào trong lại thấy rất rộng rãi, hơn nữa bên trong còn đào sâu xuống dưới hai mét, cảm giác giống như là một căn hầm xa hoa.
Hoá ra chú nhân lúc thím họ không biết, lấy mấy năm tuổi thọ của mình gán cho thím mượn, lúc này mới để thím lại sống thêm mấy năm tháng yên ổn. Nhưng hai tháng trước, chú họ tính một quẻ cho thím, phát hiện đại nạn của thím tới, mà cách mượn tuổi thọ cũng chỉ có thể thực hiện một lần, nếu chú không nghĩ ra cách, chỉ sợ đến lúc quỷ sai đến câu hồn thì chậm mất.
Vì thế chú họ trái lo phải nghĩ, lúc này mới nghĩ tới cách dùng cái chết giả để lừa gạt quỷ sai. Đầu tiên chú nói với người trong thôn muốn đưa thím họ đi bệnh viện lớn khám bệnh, tiếp đó đưa thím về nhà mẹ đẻ, hợp tác bầy trò với một ông thầy âm dương bên nhà mẹ đẻ của thím họ, để tất cả mọi người cho rằng thím họ qua đời khi đi khám bệnh, nên mới quay về đây an táng.
Chú họ rời khỏi thôn đang ở để chôn cất là vì né tránh quỷ sai, để thân thích láng giềng đều cho rằng thím đã chết, càng là để quỷ sai không câu được hồn phách của thím không nổi lòng nghi ngờ… Mà chú họ thì sớm đã đưa thím họ đến đây ẩn cư, hy vọng có thể giúp thím sống lâu thêm mấy năm trên đời.
Lòng tôi bồi hồi, tình cảm của chú họ đối với thím họ đúng là da diết chân thành mà! Không ngờ lại hy sinh tuổi thọ cho thím! Chỉ hy vọng hết thảy những gì chú họ làm có thể để thím sống lâu thêm mấy năm…
Bởi vì quá mệt mỏi, chúng tôi trò chuyện được một lúc thì tôi ngủ mất, một giấc ngủ rõ ngon lành! Hơn nữa trong rừng rất yên tĩnh, khi chúng tôi ngủ đến tự nhiên tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Ăn cơm xong, chú họ dẫn theo chúng tôi vào trong rừng, chú nói cả khu rừng này gần như không có người tới, cho nên ở gần nhà gỗ chú có đặt một cái bẫy lợn rừng, giờ dắt chúng tôi đi xem bên trong có thứ gì hay không…
Kết quả chúng tôi còn chưa đi đến chỗ đặt bẫy đã nghe thấy phía trước có từng đợt tiếng tru. Chú họ nghe xong thì trầm mặt xuống nói: “Hình như bắt được một con lợn con!”
“Tại sao ạ? Còn chưa tới nơi chú đã biết là lợn con à?” Tôi tò mò hỏi.
Chú họ bảo tôi cẩn thận nghe xem tiếng kêu này có phải rất hoảng sợ hay không? Tôi nghe thấy đúng vậy nên nói luôn: “Thế không phải bình thường sao ạ? Mình rớt xuống bẫy sao lại không hoảng sợ?”