Người Tìm Xác
Chương 54 : Hung thủ lại xuất hiện
Ngày đăng: 05:35 30/04/20
Giám đốc hầm rượu xem lại camera giám sát, phát hiện giám đốc và tình nhân về phòng không được bao lâu thì lại rời đi.
Họ đi vòng qua sảnh lễ tân rồi tới hầm rượu, sau đó camera không nhìn thấy họ nữa. Quản lý lập tức gọi hai bảo vệ cùng đi đến hầm rượu. Nhưng khi đến nơi mới thấy, cửa vào hầm rượu vẫn khóa chặt, không hề có dấu vết bị cạy phá, còn vị giám đốc và cô tình nhân đã biến mất không thấy đâu.”
“Họ đã vào hầm rượu rồi?” Một bạn học nam hỏi.
Triệu Lỗi nghe thấy thì ngắt lời ngay: “Đừng hỏi ngang thế! Phương Tư Minh tiếp tục đi!”
Phương Tư Minh cười nói tiếp: “Lễ tân nói thật, chìa khóa hầm rượu chỉ có ông chủ giữ. Mà từ khi xây xong trang viên, ông chủ của họ có một thói quen kỳ lạ là không bao giờ ngủ lại, dù muộn thế nào cũng sẽ lái xe về nhà, nên chỉ có thể đợi ông chủ đến mới có thể mở hầm ra.
Cũng may là ông chủ luôn đến trang viên trước 12 giờ. Khi ông ta mở cửa hầm rượu, mọi người nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kỳ dị...
Giám đốc kia nở nụ cười ngồi trên ghế salon da dành cho khách đến thưởng rượu, còn cô tình nhân thì gối đầu trên đùi ông ta như ngủ thiếp đi.
Giám đốc đi đến, gọi thử thì không thấy có phải ứng gì, bèn đưa tay thăm dò hơi thở. Ông ta giật mình, hai người này đã ngừng thở mất rồi.
Phương Tư Minh mới kể được một nửa thì cửa hầm rượu bị người đứng ngoài mở ra. Mọi người giật nảy quay lại nhìn, thấy một người mặc âu phục đen đi tới, tầm hơn 30 tuổi, là độ tuổi hấp dẫn nhất của một người đàn ông.
Phương Tư Minh ngạc nhiên, vội đứng dậy giới thiệu: “Đây là Phương Viễn Hàng, chủ của khu rượu này, cũng là anh trai tớ.”
Mọi người uống cũng đã kha khá rồi, nên rời khỏi hầm rượu hết. Lúc đi ra, tôi nhìn lại bức tường xi măng dày đặc kia, thầm nghĩ có lẽ người đó sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây…
Ra khỏi hầm rượu, tôi phát hiện ánh mắt Phương Tư Minh nhìn mình có vẻ kỳ lạ. Khi tôi nhìn lại thì cậu ta vội lảng tránh, chẳng lẽ cậu ta nghi ngờ tôi đã biết trong tường có thi thể?
Mưa chẳng những không dứt mà còn lớn hơn, cũng may tối nay chúng tôi ở lại trang viên, ngày mai xuống núi chắc mưa cũng đã tạnh.
Phương Viễn Hàng xếp tiệc tối ở phòng bao lớn nhất trên tầng hai, nó có thể chứa hơn 30 người. Chúng tôi đi ít người nên nhìn có vẻ hơi trống trải.
Món ăn là sự kết hợp giữa Trung và Tây, đây là lần đầu tiên tôi ăn kiểu như thế này, tóm lại là chẳng thưởng thức nổi! Phương Viễn Hàng còn mở hai chai rượu hơn một vạn mời mọi người, tôi nghe mà đau lòng, hơn một vạn một chai rượu đấy! Đâu cần xa xỉ thế?
Dù không thích rượu vang, nhưng nghe thấy giá tiền như vậy, tôi cũng phải cố uống cho bằng hết, không thể lãng phí được!
Sau ba tuần rượu, Phương Viễn Hàng đứng dậy cáo lỗi: “Xin lỗi mọi người, anh còn chút việc phải làm, không thể tiếp mọi người chu đáo, để Tư Minh thay anh nhé.”
Một người thành công như Phương Viễn Hàng có thể uống cùng chúng tôi mấy chén đã tốt lắm rồi, làm gì dám tiếp tục làm phiền anh ta nữa. Sau khi thấy anh ta đi rồi, mọi người thả lỏng, tốp năm tốp ba buôn chuyện giết thì giờ.
Không biết có phải do chai rượu hơn vạn tệ kia không mà tôi thấy hơi chóng mặt, chỉ mong sớm kết thúc tiệc để về phòng đi ngủ. Nghĩ đến về phòng, tôi sực nhớ ra con vật lông đỏ còn đang nằm trên giường mình. Nếu nó tỉnh dậy mà thấy đang nằm trong phòng của con người, chẳng biết có sợ đến nỗi tè ướt cả lông không nữa!