Người Tìm Xác
Chương 541 :
Ngày đăng: 05:42 30/04/20
Tối hôm đó, tôi đang ở nhà rảnh rỗi không có việc gì! Đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Kiện, hẹn tôi và Đinh Nhất đi uống rượu.
Tôi nghe giọng nói của anh ta thì biết chắc chắn là có chuyện, nên mặc quần áo ra ngoài với Đinh Nhất.
Lúc này gần đến Tết, gió Bắc tháng mười hai thổi vù vù, vừa bước chân ra khỏi cửa, tôi đã bắt đầu càu nhàu2Bạch Kiện, đúng là chọn được ngày lành để uống rượu.
Đến nơi còn phát hiện cái quán đồ nướng này bị gió lùa xung quanh. Nhưng cũng tốt, nơi này thích hợp cho những người dân bình thường đến ăn thịt xiên nướng.
Tôi vừa ngồi xuống đã thấy Bạch Kiện khắc khổ đi đến, nhìn hình dáng như có mối thù sâu đậm lắm, liền nói đùa: “Ái chà chà đội trưởng Bạch, ngài bị ai5bóc lột thế?”
Bạch Kiện cười khổ: “Tùy thời tùy chỗ lúc nào anh cũng là giai cấp bị bóc lột…”
Nói xong anh ta gọi nhân viên phục vụ, kêu bia và thịt xiên nướng. Tôi thấy anh ta gọi nhiều như thế, vội nói: “Đội trưởng Bạch, tửu lượng của em không tốt, nếu muốn thì anh uống với Đinh Nhất đi!”
Bạch Kiện khinh bỉ nhìn tôi, sau đó gọn gàng mở một chai bia rót6đầy cốc, rồi mới rót cho mình một cốc đầy, bưng lên uống một hớp.
Tửu lượng của Bạch Kiện tôi biết, tuy không đến mức ngàn chén không say, nhưng chỗ bia kia anh ta uống hết cũng không coi là nhiều.
Người khác không hiểu rõ Mã Bình Xuyên, nhưng Bạch Kiện lúc đó theo anh ấy nhiều năm, lại là do một tay anh ấy đào tạo nên. Nên với sự hiểu biết của anh ta về Mã Bình Xuyên, có đánh chết anh ta cũng không tin anh Mã ôm mười triệu kia trốn đi.
Hơn nữa, lúc đó vợ Mã Bình Xuyên là Thẩm Lan đã mang thai tám tháng sắp sinh, anh ấy sao có thể bỏ vợ con mình mà đi được?
Suốt thời gian sau đó, Bạch Kiện và Thẩm Lan đều tin rằng Mã Bình Xuyên có nguyên nhân bất đắc dĩ nên mới biến mất, nhất định không phải là ôm tiền bỏ trốn!
Nhưng thời gian trôi đi, vẫn không có thông tin gì về Mã Bình Xuyên, điều này khiến cho Bạch Kiện và Thẩm Lan không thể không hoài nghi Mã Bình Xuyên đã bị hại chết.
Trong bảy năm này, Bạch Kiện không từ bỏ việc tìm kiếm sư phụ, hơn nữa còn thường xuyên thăm nom mẹ con Thẩm Lan. Hai năm trước anh ta còn cùng Thẩm Lan đưa tiễn người mẹ tám mươi tuổi của Mã Bình Xuyên, thay anh ấy làm tròn trách nhiệm của người con trai.
Tôi nghe Bạch Kiện nói đến đây, nghi ngờ hỏi anh ta: “Anh khẳng định Mã Bình Xuyên đã chết rồi?”
Bạch Kiện chắc chắn: “Trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, là đội trưởng đội điều tra có tiền đồ xán lạn, chẳng lẽ chỉ vì mười triệu mà bỏ hết, chạy trốn đến tận đẩu tận đâu sao?”
“Là mười triệu đấy! Đối với nhiều người, số tiền này có sức mê hoặc rất lớn! Nhiều người cả đời cũng không kiếm ra được…” Tôi thành thật nói.