Người Tìm Xác
Chương 546 :
Ngày đăng: 05:42 30/04/20
Quả nhiên, đào chưa tới mười nhát đã thấy từng đoạn tóc của phụ nữ lộ ra, có lẽ đám tóc này bị rễ cây mọc ra kéo sâu xuống đất, nếu không lúc xây vườn, người ta đã phát hiện được thi thể này.
Trong lúc tôi vẫn đang tập trung đào thì có một người đàn ông quát: “Anh đang làm cái gì thế?”
Là nhân viên phục vụ, thế là tôi giả vờ say2nói: “Tôi muốn đào cây này về nhà!”
Theo tiếng nhân viên phục vụ quát, nhiều người cũng chạy ra xem, lúc này Bạch Kiện và Đinh Nhất cũng đến, bắt đầu giải thích với nhân viên là tôi uống say.
Đang nói thì quản lý cũng chạy ra xem có chuyện gì, khi anh ta thấy lại là chúng tôi thì cũng ngạc nhiên. Bạch Kiện lập tức kéo anh ta ra nói: “Ngại quá! Anh5bạn này của tôi sau hôm đến đây cứ muốn tới lại để ăn thử đồ ăn chỗ các vị. Nhưng tửu lượng của cậu ấy không tốt nên say mất, có điều anh yên tâm, tôi sẽ đền cái cây bị anh ấy làm hỏng.”
Quản lý tỏ ra khó xử nói: “Không phải, đây không phải là chuyện có thể dùng tiền bạc để xử lý, cây này là ông chủ chúng tôi vất6vả cấy ghép từ Vân Nam về, nếu chết mất thì tôi thảm rồi!”
Bạch Kiện vội an ủi: “Không sao, tôi vừa nhìn rồi, cậu ấy chưa đào được nhiều đâu, chắc chắn chưa làm hại đến rễ cây. Nếu anh không yên tâm thì chúng ta cùng đến đó xem lại, lúc nhỏ nhà tôi cũng có vườn trái cây nên cũng có chút kiến thức về cây cối, tôi nhìn là biết rễ5cây có bị tổn thương hay không!”
Thế là quản lý và Bạch Kiện đi đến cái hố tôi đào để kiểm tra, thứ nhìn thấy khiến cả hai đều choáng váng. Đương nhiên, Bạch Kiện chỉ giả vờ thôi! Anh ta “sợ hãi” hỏi quản lý: “Đây là thứ gì? Các anh dùng tóc làm phân bón à?”
Còn về chuyện Hàn Cẩn giết Mã Bình Xuyên, tôi cũng chỉ nói với Đinh Nhất, vì cảm thấy càng ít người biết chuyện này có liên quan đến tập đoàn Thái Long thì càng tốt, không cần phải kéo hết tất cả vào, dù sao chuyện cũng chưa đến mức không thể cứu vãn.
Còn vườn cây kia, quả đúng là bất hạnh như tôi nói, đã chẳng còn thực khách đến đó ăn cơm nữa. Nghe nói sau đó ông chủ vườn cây còn đem gốc “hoa lan ngàn vạn” kia ra đấu giá, nhưng người ra giá cao nhất cũng chỉ có 50 vạn, ông ấy phải chịu lỗ 950 vạn!
Thật ra tôi cũng rất thông cảm với ông chủ quán cơm, ai mà ngờ tới lúc mình chọn đất lại có xác chết oan chứ?
Về sau mấy đêm liền tôi đều mơ đến Hàn Cẩn, mơ thấy dáng vẻ của cô ta khi còn trẻ, tôi biết khi cô ta mới đến tập đoàn Thái Long vẫn chỉ là một bé gái đơn thuần.
Tết cũng sắp đến, tôi vẫn luôn cân nhắc có nên đưa Chiêu Tài về Đông Bắc ăn Tết hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi, dù sao chị ấy cũng đã lấy chồng, cũng nên đến nhà chồng ăn Tết mới phải.
Hơn nữa, chỗ của chú họ tôi cũng không dễ đi, đi nhiều người cũng lôi thôi, lại sợ làm lộ hành tung của bọn họ, nên thôi không nên mang thêm phiền phức cho bọn họ.
Chú Lê nghe tôi nói không về Đông Bắc ăn Tết thì rất vui, bảo tôi và Đinh Nhất đến nhà chú vào đêm ba mươi. Có điều nghĩ lại cũng đúng, dù sao chú ấy cũng đã cao tuổi, đêm ba mươi một mình cũng cô đơn, chúng tôi có thể ở lại ăn Tết với chú ấy cũng rất ổn.