Người Tìm Xác

Chương 566 :

Ngày đăng: 05:42 30/04/20


Trên màn chiếu to lớn màu trắng đang chiếu một bộ phim câm, còn là một bộ phim hài nữa?! Ngay sau đó tôi nhìn thấy trên chiếc sô pha hình cung màu đỏ mà năm cái xác nằm lúc trước, đang có hai thằng cha dày đặc quỷ khí ngồi.



Hắc Bạch Vô Thường? Sao lại là bọn họ? Lúc này Bạch Vô Thường đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi2cũng sửng sốt, tiếp đó mở miệng nói với vẻ quái dị: “Đây không phải người anh em Tiến Bảo à? Sao cậu biết hai anh đây gặp nạn mà tới cứu nguy thế hả?”



Tôi dụi dụi mắt, phát hiện giờ mình đã không cần phải nằm mơ mới có thể nhìn thấy hai con hàng này, xem ra vấn đề của tôi rất nghiêm trọng rồi đây! Lão Bạch thấy tôi5không nói lời nào cả buổi thì đứng dậy vẫy tay với tôi bảo: “Hey! Nghĩ gì đấy? Nhìn thấy hai anh em chúng tôi nên kích động quá à?



“Hai anh lớn ơi, thằng em này một là chưa nằm mơ, hai là không tách hồn, ba cũng không có bôi nước mắt trâu, sao lại nhìn thấy các anh thế này?” Tôi rất chi là khiếp sợ.



Lão Hắc nghe xong cũng6từ trên sô pha đứng lên nói: “Đúng vậy lão Bạch, lúc thằng nhóc này tỉnh sao có thể nhìn thấy chúng ta chứ?”



Lão Bạch cũng nhăn mày lại, sau đó lấy trên người ra một cuốn sổ xem một lúc, rồi lập tức thở phào nói với tôi: “Yên tâm đi người anh em, cậu còn chưa đến lúc phải tới tìm chúng tôi báo danh đâu? Có thể thấy thì5có thể thấy thôi, như vậy cũng tốt, đỡ cho chúng tôi mỗi lần muốn gặp cậu đều phải câu cái linh hồn bé nhỏ của cậu ra trước.”



Tôi nhìn hai anh em bọn họ, ngờ vực nói: “Hai anh thật có hứng thú nhỉ! Sao lại ở đây xem phim? Còn tắt tiếng để xem nữa?”



Lão Bạch nghe thế thì cười khổ: “Cậu cho là chúng tôi rất vui à! Chẳng3phải là vì không còn cách nào sao?”



“Ý gì thế?”



“Đừng nói nữa, chuyện là thế này…” Tiếp theo lão Bạch kể cho tôi nghe vì sao bọn họ lại ở đây xem phim.




“Suỵt! Nói nhỏ chút, là Hắc Bạch Vô Thường, đợi lát nữa họ đi, cháu sẽ kể với chú! Bây giờ cứ tìm giúp bọn họ mấy món đồ đã.”



“Đồ gì?” Chú Lê lập tức hỏi.



Tôi nhún vai nói: “Cháu cũng không biết, nói là thứ có thể nhốt bọn họ lại…”



Lúc này lão Bạch bay tới bên cửa sổ lầu một ở góc Tây Bắc, chỉ vào một vườn hoa nhỏ trong sân, ý bảo tôi bên dưới có gì đó. Vì thế tôi nói với Đinh Nhất: “Đào vườn hoa nhỏ kia lên…”



Anh ta nghe xong lập tức lấy xẻng gấp trên người ra, đi qua đào bới.



Lúc ấy tôi thầm nghĩ, nếu để Bạch Kiện biết chúng tôi phá hỏng hiện trường như thế, có khi nào tức tới mức phun ra máu không nhỉ!



Đinh Nhất chỉ đào không đến mấy cái, quả nhiên đào được một thứ từ dưới vườn hoa nhỏ, moi ra xem, lại là một mẩu gỗ. Chú Lê đi qua nhìn kỹ mẩu gỗ đó rồi nói: “Đây là gỗ sét đánh trên trăm năm, chẳng lẽ mạnh như vậy, cả quỷ sai cũng nhốt được ư.”



Tôi thấy lão Bạch lại xuất hiện ở trước cửa sổ phòng bếp, anh ta chỉ một cái nền xi măng ngoài cửa sổ. Tôi thầm nghĩ không thể nào! Cái này ai mà đào lên được! Đêm hôm khuya khoắt thế này không kéo bảo vệ tới đây à?



Tôi hơi chần chờ nhìn về phía Đinh Nhất, sau đó chỉ vào nền xi măng kia, nhưng chú Lê lại giành đi qua trước, cẩn thận nhìn nền xi măng đó, thấy bên trên có một chậu hoa nhỏ, trong đó có vài loại xương rồng. Chú lấy dao bạc của Đinh Nhất đảo đảo bên trong, lập tức phát hiện trong đất có gì đó.