Người Tìm Xác
Chương 577 :
Ngày đăng: 05:42 30/04/20
Chú Lê nói xong lấy ra một tấm vải đỏ, bọc kỹ cục sắt kia, bỏ vào trong túi đeo bên người.
Anh Tư là người hàng năm đi lại trên nước, đương nhiên sẽ rất mê tín, khi vừa nghe nói thứ này tà khí nặng thì vội vàng hỏi chúng tôi có muốn về trước xử lý thứ này trước rồi mới quay lại tìm kiếm tiếp hay không!
Chú Lê xua tay với anh ta và nói: “Không cần thế đâu,2chỉ cần thứ này vẫn còn ở trên người tôi thì sẽ không có tà khí xâm hại đến mọi người.”
Tôi ở cạnh xem, cảm thấy hình như giám đốc Tôn không tin tưởng lắm, cũng có thể là ngại anh Tư ở đây nên cũng không nói gì thêm. Có điều nếu giờ anh ta không nói, vậy sau này dù có nhắc lại chuyện đó chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận.
Thuyền tiếp tục lái chầm chậm về phía trước,5xuyên qua giữa các hòn đảo nhỏ, tôi nhắm chặt mắt cảm nhận hết thảy chung quanh một cách cẩn thận… Đột nhiên, lúc ca nô vòng qua một hòn đảo cỡ trung, một cảm giác quen thuộc nảy lên trong nháy mắt.
Đó là một chiếc du thuyền cỡ vừa, lúc này nó đang lẳng lặng nằm nghiêng dưới đáy hồ, cùng với đó là rất nhiều đoạn ký ức ngắn không đếm xuể, ồ ạt tràn vào đầu tôi…
Ban đầu những6người này đều chơi bời trên thuyền vô cùng vui vẻ, có chụp ảnh, có ăn uống, không khí rất tốt. Mà lần này sở dĩ vị doanh nhân nổi tiếng đó tụ họp với bạn bè trên du thuyền là vì ông ta có một thứ muốn cho ông bạn cũ của mình giám định và thưởng thức một chút.
Ông bạn cũ của ông ta họ Vương, hiện là nhân vật tầm cỡ Thái Sơn Bắc Đẩu của giới đồ cổ5trong nước.
Thứ đồ kia là trong một lần ngẫu nhiên, ông ta tham gia một buổi đấu giá tư nhân ở nước ngoài mà có được, nói là năm xưa liên minh tám nước cướp đi từ vườn Viên Minh. Thứ đó tuy kích cỡ không lớn, hơn nữa trong mắt một người ngoài nghề như tôi chỉ là một chung rượu nhỏ bằng sứ, nhưng nghe nói nó nổi tiếng khắp giới sưu tầm!
Hơn nữa nó còn có cái tên vô3cùng khí phách: ly Ca Diêu Bát Phương.
Bởi vì chính chủ đã tìm được, nên chủ thuê chúng tôi, cũng chính là cậu Uông - con trai của doanh nhân nổi tiếng kia, nhanh chóng đáp máy bay đến đây, mà theo đuôi anh ta tới còn có phóng viên của các kênh truyền thông lớn.
Cậu Uông này độ chừng ba mươi tuổi, có đôi mắt khiến người ta có cảm giác hào hoa phong nhã, trên người cũng không có khí chất kiêu căng hủ bại của đám con ông cháu cha.
Từ khi anh ta tới, bên cạnh vẫn có một nhóm người đi theo, bây giờ anh ta đã trở thành người thừa kế duy nhất của công ty, chắc đều là người theo sau chờ thời nịnh bợ.
Lúc nhìn thấy chúng tôi, đầu tiên anh ta cảm ơn chú Lê đã giúp tìm lại di thể của cha mẹ. Đồng thời chú Lê cũng bảo anh ta nén bi thương, sau này còn rất nhiều chuyện chờ anh ta xử lý.
Cậu Uông nghe thế thì nói với vẻ mặt đau khổ, hy vọng chú Lê có thể giúp anh ta xử lý hậu sự cho cha mẹ, suy cho cùng bản thân còn quá trẻ, có rất nhiều chỗ không hiểu vẫn phải nhờ vào chú Lê.
Dĩ nhiên chú Lê cũng không khách sáo với anh ta, vì thế gật đầu nói: “Cậu Uông vẫn nên xử lý xong chuyện trước mắt đã, hậu sự của hai ông bà, chờ mọi chuyện ổn thoả rồi chúng ta sẽ ngồi xuống cùng nhau thương lượng.”
Do sự việc chìm thuyền lần này ảnh hưởng rất lớn, nên cảnh sát cần phải đưa ra một kết quả điều tra thích đáng để dẹp yên áp lực của dư luận, vì thế ba ngày sau khi vớt được thi thể, họ cũng kéo chiếc thuyền chìm kia về lại bến tàu.
Mà trong ba ngày này, mấy người chúng tôi vẫn ở lại khách sạn chờ tin tức. Đương nhiên tôi cũng nhân lúc này kể lại cho hai người họ chuyện mình đã nhìn thấy.
Chú Lê nghe xong trầm tư rất lâu, rồi mới nói sâu xa: “Như vậy xem ra, chờ khi tàu lên bờ, chúng ta phải đi xem thử chiếc Hải Phong Hào mới được.”