Người Tìm Xác
Chương 595 :
Ngày đăng: 05:42 30/04/20
Hết cách, chúng tôi phải đến nhà họ Đổng ở trong thành phố để kiểm tra, nhưng tìm nửa ngày mà vẫn không thu hoạch được gì, ở đó mặc dù có khá nhiều đồ của vợ chồng Đổng Hạo Thiên, nhưng đáng tiếc không có một vật nào có tàn hồn.
Nhưng chúng tôi đã nhận việc này rồi2thì phải nghĩ biện pháp tìm ra được bọn họ, nếu giờ tạm thời không tìm được đồ vật có tàn hồn bám vào thì chúng tôi phải nghĩ cách tìm manh mối trên người cậu bé Lý Đan Thanh kia thôi.
Tôi nhờ chú Lê thương lượng với ông Đổng Gia Lâm xem có thể đi gặp cậu nhóc5lần trước bị bắt cóc hay không? Đáng tiếc là họ cũng không có cách nào, bởi vì bây giờ chính bên phía cảnh sát cũng lấy lý do vì đứa trẻ bị tổn thương tâm lý nên từ chối làm bất kỳ cuộc hỏi thăm nào.
Tôi cảm thấy cũng đúng, dù sao thằng bé đó mới chỉ là6đứa trẻ mười mấy tuổi, liên tục thấy nhiều người chết như vậy ở trước mặt mình, có lẽ đã mang đến cho nó bóng ma tâm lý rất lớn.
Nhưng dù sao đứa trẻ này cũng là manh mối mấu chốt để tìm ra được thi thể của vợ chồng Đổng Hạo Thiên, vì thế chúng tôi nhất định5phải đi thử một lần. Cuối cùng, chú Lê phải nhờ một người bạn của chú tìm ra được cha mẹ của Lý Đan Thanh, và khuyên bọn họ đưa con đến tìm chú Lê, có lẽ chúng tôi có thể giải quyết được chuyện mà bác sĩ tâm lý không xử lý được.
Có lẽ khi đã tuyệt vọng3thì cái gì cũng có thể thử được, cha mẹ của Lý Đan Thanh thực sự đưa thằng bé đến chỗ chúng tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Đan Thanh, tôi phát hiện đây là một đứa trẻ khá hướng nội, từ lúc vào cửa cho đến khi ngồi xuống, nó chẳng hề nói một lời nào.
Đầu tiên chú Lê bói cho nó một quẻ, chú dùng vẻ mặt u ám nói với cha mẹ thằng bé: “Có hai oan hồn đi theo bên cạnh đứa trẻ này, chắc là đôi vợ chồng trẻ lúc trước gặp chuyện không may kia. Nếu không giải quyết chuyện này ngay thì e rằng tương lai của đứa trẻ này sẽ dần dần đi xuống.”
Tôi nghe là biết ngay lão già này đang đường hoàng nói hươu nói vượn, chính là vì phản ứng của đứa trẻ này. Nếu là những đứa trẻ bình thường khác, bị ông ấy dọa vài câu như vậy sẽ nói ngay, nhưng thằng bé Lý Đan Thanh này lại chẳng có phản ứng gì cả.
Ngay lúc tôi định rời khỏi xe vì không kiếm được thứ gì, đột nhiên tôi nhìn thấy có thứ gì đó phản quang ở băng ghế sau. Nhìn kỹ, hình như đó là một chiếc nhẫn kiểu của nữ.
Tôi nhoài người ra phía sau và nhặt chiếc nhẫn kia lên, khi tay tôi vừa chạm vào chiếc nhẫn đó, có một số ký ức của Giang Nam tràn vào trong óc tôi…
Đinh Nhất thấy tôi ngồi im trên ghế không nhúc nhích thì tưởng tôi bị đau eo? Nhưng khi nhìn thấy đồ vật trong tay tôi, anh ta biết tôi đã tìm được thứ mà tôi cần.
Nhưng tôi không hề tưởng tượng được rằng, chuyện còn phức tạp hơn rất nhiều so với những gì chúng tôi nghĩ, một đứa trẻ nhìn vô hại như vậy, thế mà trong nội tâm lại u ám, ác độc đến thế…
Đổng Hạo Thiên và Giang Nam là bạn học thời đại học, họ yêu nhau sau đó cùng đi Mỹ du học, sau khi trở về nước, gia đình hai bên nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho họ. Về sau cha mẹ của Giang Nam di dân sang Canada, còn Giang Nam đã lấy Đổng Hạo Thiên nên ở lại trong nước.
Nhưng chẳng ai ngờ được rằng, hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ này lại kết thúc vào buổi tối thứ sáu kia…
Ngày đó, như thường lệ, hai vợ chồng họ chuẩn bị đến biệt thự ở vào dịp cuối tuần, nhưng trên đường lái xe đến biệt thự, đột nhiên có mấy đứa học sinh trung học ở gần đấy đột ngột xông ra ngoài đường.