Người Tìm Xác

Chương 598 :

Ngày đăng: 05:42 30/04/20


Trên gương mặt Lý Đan Thanh xuất hiện vẻ u sầu rất không hợp với tuổi của mình, sau đó nó cầm chai bia trên bàn rót thêm vào cốc của mình và nói: “Đã thế thì, nếu anh muốn biết chuyện của tôi, vậy hai chúng ta trao đổi, anh cũng phải trả lời một vấn đề của tôi.”



Tôi hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ thằng nhóc này muốn biết chuyện gì của mình cơ chứ? Tôi tỏ vẻ không để ý, nói: “Được, cậu2hỏi đi!”



“Những kẻ kia đã chết rồi, vì sao anh lại biết tôi có nhúng tay vào chuyện này?” Lý Đan Thanh ung dung hỏi.



Tôi không ngờ cậu ta sẽ hỏi vấn đề này, tôi giả vờ làm vẻ mặt thần bí: “Đó là bởi vì tôi có thể nhìn thấy hồn ma… Là bọn họ đã nói cho tôi biết đấy…”



Tôi vốn cho rằng với trí thông minh của nó thì chắc nó sẽ không tin lời tôi nói. Nhưng không ngờ nó lại5gật đầu: “Cũng chỉ có lời giải thích như vậy mới hợp lý…”



Tôi nói: “Giờ nên nói tới chuyện của cậu rồi chứ? Yên tâm, tôi là một người nghe rất trung thực…”



Lý Đan Thanh khịt mũi coi thường, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, từ tốn kể lại cho tôi nghe chuyện của mình…



Từ nhỏ Lý Đan Thanh đã có tính cách quái gở, không ai muốn chơi với cậu ta cả, nhưng cậu ta có6một người bạn chơi thân với nhau từ lúc tiểu học tên là Trình Tử Dương. Lúc còn bé, điều kiện của gia đình Lý Đan Thanh rất bình thường, những lúc trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao, các bạn học khác đều mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng bà của Lý Đan Thanh chỉ cho cậu ta một chai nước ngọt một đồng và một cái bánh mì.



Những bạn học khác đều chế giễu nhà cậu ta nghèo5quá nên không muốn chơi cùng, nhưng chỉ có Trình Tử Dương đi tới và nói mình chưa ăn sáng, không biết có thể dùng những đồ ăn vặt khác để đổi cái bánh mì của cậu ta được không.



Lý Đan Thanh nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ mời cậu ăn, không cần đổi bằng đồ ăn vặt đâu!”




Trình Tử Dương đang loay hoay đi qua đi lại, bỗng nghe thấy Lý Đan Thanh gọi mình, cậu ta từ từ dừng bước, sau đó lê tấm thân ướt sũng nước bước về phía Lý Đan Thanh.



Nhìn Trình Tử Dương bước gần về phía mình, Lý Đan Thanh nghẹn ngào nói: “Vì sao… Vì sao lại thế này? Không phải nửa tháng nữa là cậu sẽ về à? Sao lại lừa tớ?!”



“Xin lỗi… tớ cũng không muốn đâu…” Tiếng nói của Trình Tử Dương lúc xa lúc gần, giống như cách một thế giới với Lý Đan Thanh vậy.



“Xảy ra chuyện gì thế? Vì sao lại như vậy hả?!” Lý Đan Thanh đã không thể kiểm soát được cảm xúc đau khổ trong lòng mình.



Bỗng Trình Tử Dương ngẩng đầu lên, nói với Lý Đan Thanh bằng giọng nói xa xôi: “Tớ đang tham gia một hoạt động sinh tồn ngoài trời, nhưng khi băng qua một con đường xung quanh toàn là rừng cây thì bị một chiếc Coupe màu đỏ đâm trúng, cơ thể tớ lúc đó không thể cử động được.”



“Vậy tại sao cả người cậu lại toàn là nước thế kia?”



“Người đâm tớ bị thương là một nam một nữ du học sinh người Trung Quốc, nam tên Đổng Hạo Thiên, nữ là Giang Nam. Vào lúc đó, cả Đổng Hạo Thiên và Giang Nam đều đã uống rượu, họ sợ sẽ bị luật pháp của Mỹ xử phạt nên lừa tớ, nói rằng muốn đưa tớ đi bệnh viện, nhưng họ lại lái xe đến hồ Watercomb rồi ném tớ vào nước để ngụy trang thành tớ bị chết đuối.”



“Họ… Sao họ có thể làm như thế? Không phải mọi người đều là người Trung Quốc ư? Ở nước ngoài, không phải người Trung Quốc sẽ giúp đỡ cho người Trung Quốc sao?” Lý Đan Thanh phẫn nộ.



“Thanh Tử, đừng buồn, tớ được quỷ sai đưa từ Mỹ về, quỷ sai thấy tớ chết oan nên nói có thể thực hiện một nguyện vọng của tớ, vì thế mà tớ đến gặp cậu. Thật xin lỗi, lúc trước đã hứa nửa tháng nữa sẽ về, nhưng giờ thì… tớ không làm được nữa. Sau này cậu phải sống thật tốt đấy nhé, phải giấu khả năng của mình thật kỹ… biết không?”